Cuối cùng Đường Thời vẫn thu hồi nghi hoặc của mình, đuổi kịp mọi người, vùi thật sâu hoài nghi của mình đối với Tuyết Hoàn vào đáy lòng.
Y chẳng qua là hoài nghi Tuyết Hoàn, lại không có chứng cớ gì.
Huống chi, người thông minh hơn y còn có khối người, người khác không lo lắng, mình còn lo lăng cái gì?
Có đôi khi, thực lực yếu, cũng là một loại vỏ ngoài tự vệ kỳ quái.
Đường Thời cũng không biết lực công kích hiện giờ của mình có thể đạt đến nhiều ít, dọc đường đi cũng không có cơ hội thí nghiệm. Y cho rằng mình vẫn phải cần che dấu mãi, và nếu may mắn còn sống sót đến lúc mọi người sống mái với nhau —— phỏng chừng y có thể câu được con cá lớn.
Thị Phi đi tuốt đằng trước, lúc này phá lệ trầm lặng, có lẽ bởi vì cái chết của Ấn Tướng?
Cuộc đời đổi thay, sống chết khó dò, rất nhiều chuyện không thể đoán trước.
Bỗng nhiên Đường Thời có chút cảm thán, chỉ nghĩ đến Ấn Tướng gặp nguy lúc trước, mọi người lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, lại thấy trái tim băng giá, nhưng mà quay đầu —— y có tư cách gì thấy trái tim băng giá đây?
Đến thời điểm kia, trừ Thị Phi ra, tựa hồ người khác chẳng có tác dụng gì.
Lòng tốt của Đường Thời, cũng chỉ chống đỡ được chút cố gắng nhỏ nhoi ấy của y mà thôi.
Một đường đi, mọi người nói rất ít, tựa hồ khiêng kỵ chuyện Ấn Tướng, cũng sợ phạm vào kiêng kỵ của Thị Phi.
Chẳng qua lúc Thị Phi trở về, lời nói kia thật kỳ quái, khiến trong đầu mọi người nhảy ra vô số ý tưởng —— Trận pháp gì? Có thể chống đỡ bão cát sao? Vậy vì sao Thị Phi lại muốn phá hỏng trận pháp ấy? Trước Thị Phi đấu pháp với cái gì dưới đất vàng?
...
Nghi vấn rất nhiều, cuồn cuộn trong bụng quả thật khiến người phát điên.
Cho nên đi thêm một khắc đồng hồ, cuối cùng Tưởng Kế Nhiên không nhịn được nữa.
"Thị Phi sư huynh, vừa nãy ngươi nói trận pháp, tựa hồ trận pháp này có thể chống đỡ bão cát... Nhưng mà..." Tưởng Kế Nhiên do do dự dự, tựa hồ muốn nói, lại không dám nói.
Đường Thời nhìn thấy Tần Khê nhếch khóe môi, tựa hồ có chút khinh thường Tưởng Kế Nhiên.
Tề Vũ Điền đi đằng sau cũng nhướn mày, Đường Thời chợt cảm giác ra chút bất đồng nho nhỏ. Tưởng Kế Nhiên này tuy rằng tu vi cao, nhưng tựa hồ không được hoan nghênh trong nhóm người này.
Vừa nãy lúc hắn đoạt mảnh nhỏ linh tinh, Tưởng Kế Nhiên vô cùng bá đạo, trước cũng lấy dáng vẻ cho mình là người cầm đầu, bây giờ còn ra vẻ khó xử, sợ là đã chọc người phản cảm.
Dù sao Thị Phi cũng có tu dưỡng tốt, vẻ mặt thản nhiên, "Trận pháp dưới đó tuy có thể chống đỡ bão cát, cũng khiến cả tòa thành chết chóc. Vừa nãy chư vị cũng đã chứng kiến những điều đó, đều do trận pháp tạo nên, bao gồm ảo ảnh mà sư muội Tuyết Hoàn nhìn đến, còn có cát lún hại Ấn Tướng... Trận pháp kia đã bị bần tăng phá đi, chư vị không cần phải lo lắng."
—— hiện giờ chúng ta không lo trận pháp, mà là bão cát được không?
Mọi người không còn gì để nói, càng không dám nói gì nữa, chỉ có thể buồn đầu đi tiếp, một đường không nói năng.
Sau khi đi vào tòa thành này, cảm giác bão cát sau lưng cũng giảm bớt hơn nhiều, có điều tựa hồ là tàn phá bừa bãi trên đỉnh đầu họ, cũng không ảnh hưởng đến trong thành.
Từ ngoài thành đến trong thành, tường thành, ngã tư đường, dân cư, đá lát... đều bị cát vàng vùi lấp, tranh chữ khắc trên vách tường từ xa xưa, như đang kể lại câu chuyện cổ trăm ngàn năm cho họ xem.
Liên quan đến tòa thành này, hẳn là điều bí ẩn lớn.
Đường Thời tin tưởng những người trên đại lục này rất nhiều, người vào cảnh Tiểu Hoang Ngàn câu vạn hác không chỉ có mình họ, nên y lại tò mò —— rốt cuộc có ai khác phát hiện bí mật của cảnh Tiểu Hoang này chưa?
Nơi này không khác các tòa thành khác, trừ việc không có người, và xung quanh toàn là bụi đất.
Chỉ là tòa thành cổ lạnh lẽo hoang vắng mà thôi, thậm chí đã sắp bị đất vàng từ từ vùi lấp.
Nếu không phải người đi vào nhiều, mà là một hai người đi đến, phỏng chừng tự mình dọa ngất.
Đường Thời cảm thấy lá gan của mình vẫn luôn tương đối lớn, nhưng giờ trong lúc đi một đường này, cũng hiểu được sau lưng có chút lạnh lẽo, khỉ nó không ai nói làm sao biết nơi này không phải giới Tu Chân mà là thành quỷ thành ma hay không?
Ê ê, đại thần, có phải đưa nhầm bản đồ chơi hay không...
Ngay lúc Đường Thời nghĩ ngợi lung tung, bọn họ nghe được tiếng không bình thường —— lạch cạch.
Nhiều ra tiếng bước chân.
Mọi người đều đứng lại, lần thứ hai Tuyết Hoàn sợ đến mức kinh hoảng hét rầm lên, "A a a a ——"
Mọi người: "..."
Kỳ thật Đường Thời đã bắt đầu hoài nghi, sợ là họ không bị những nguy hiểm trong cảnh Tiểu Hoang này hại chết, mà là bị nữ nhân này hù chết.
Chẳng qua, Tuyết Hoàn kêu xong tiếng này, mọi người cũng tỉnh táo lại, có vũ khí thì rút ra, không vũ khí —— tỷ như, cũng chỉ mình Đường Thời —— cũng đã nắm tay chuẩn bị bí quyết cho tốt.
Tiếng bước chân vừa nãy tuyệt đối không phải là của một người bình thường nào, thậm chí không giống tiếng bước chân, nhưng họ đã khẳng định được đó là tiếng bước chân.
Bởi vì —— nhìn thấy đi...
Đám người Đường Thời chạy đến giữa ngã tư đường, ngay trước mắt họ xuất hiện một còn to te.
Ngay vừa nãy, thứ này đã đi lên một bước.
Đúng vậy, một bước.
Đường Thời cảm thấy có chút hài hước, nhưng hiện giờ lại không thể nào cười nổi.
Nếu đã khác thường, tất có nguy hiểm.
Một ánh phật quang sáng lên, Thị Phi lần tràng hạt trong tay, ánh sáng nhu hòa từng sóng từng sóng, nháy mắt vuốt lên nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
Tưởng Kế Nhiên nói: "Rốt cuộc thứ này là gì?"
Mặc dù Thị Phi có tu vi cao nhất ở nơi này, lúc này cũng lắc lắc đầu, "Nhìn không thấu."
Vốn là thứ mà Thị Phi nhìn không ra, những người ở nơi này cũng không thể biết, nhưng hiện giờ Đường Thời suy xét thật lâu vẫn là nói ra: "Thứ này, đại khái là xác người bị đất vàng bao bọc."
Lời này nói ra thật bình tĩnh, tựa hồ Đường Thời trời sinh không sợ hãi gì đối với những thứ này.
Y cẩn thận mà nhìn thứ vừa bước ra một bước kia, nhìn hình dáng và hình thái, tuyệt đối là một người.
Hơn nữa mới vừa rồi, Đường Thời tự đào móc tường gạch đã nghiên cứu độ dày của đất trên tường, nếu xóa sạch tầng hình đất đắp trên thứ này, phải là một dáng người.
Đường Thời nói ra quá trình suy đoán và phân tích của mình cho mọi người nghe, nghe xong, Tưởng Kế Nhiên cười lạnh một tiếng, cười như không mà nhìn Đường Thời: "Không thể tưởng được tu vi của ngươi không ra làm sao, đầu óc lại tốt thế, còn nghiên cứu cả độ dày của tường đất."
Người bình thường nhìn đến tượng đắp trên người nọ, sợ là đều tưởng điêu khắc, kỳ thật cũng không phải không có khả năng điêu khắc dáng người lớn như vậy, chẳng qua Đường Thời cảm thấy khả năng này rất thấp.
Nơi như vậy, dễ dàng xuất hiện nhất kỳ thật vẫn là người chết.
Y vuốt cái mũi của mình, "Không có lực lượng, đầu óc tốt có lẽ chết chậm một chút... Có điều, Tần Khê sư huynh."
Tần Khê bỗng nhiên sợ run một chút, Đường Thời làm gì lại đột ngột gọi hắn? Hắn nghiêng đầu đi nhìn Đường Thời, "Làm sao vậy?"
Đường Thời chỉ lóng tay vào người nọ, nói: "Vị này, ước chừng là tiền bối của Thiên Hải sơn chúng ta."
Trong nháy mắt này, cơ hồ tất cả mọi người chỉ có một cảm giác —— da đầu run lên!
Hai huynh đệ Ngụy Viên Ngụy Húc cơ hồ đều đồng thời quát lên: "Nói hươu nói vượn cái gì!"
Ba người của Tiểu Tự Tại Thiên không nói chuyện, chỉ vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn Đường Thời.
Lần đầu tiên Thị Phi chủ động nói chuyện, "Không biết sư đệ Đường Thời dựa vào cái gì để có phán đoán, rằng tượng đất này là tiền bối của Thiên Hải sơn?"
Tại thời điểm này, gặp chuyện kỳ dị như tượng đất biết đi đường như thế, chẳng phải mọi người nên cùng nhau đi giải quyết uy hiếp này hay sao? Sao một cái hai cái đều nghe Đường Thời lảm nhảm vô nghĩa?
Tuyết Hoàn cầm kiếm, nghe xong lời của Đường Thời, tay kia vẫn luôn run rẩy, tựa hồ sợ hãi vô cùng.
Khóe mắt Đường Thời đảo qua nàng, lại đưa mắt nhìn mặt Thị Phi, tăng nhân mặt ngọc này ngưng mắt mà nhìn mình, đáy mắt bình thản không gợn sóng.
Vào lúc này, Đường Thời không thể xác định Thị Phi có nghĩ như mình hay không, chẳng qua cũng chẳng thể quản nhiều như vậy.
Lúc tiến vào thành đất, Tuyết Hoàn đã có những hành động khác thường, ngay vừa nãy, Đường Thời đã phát hiện ánh mắt của nàng luôn dừng trên thứ gì trên pho tượng, nói vậy hẳn là có gì cổ quái.
Trước Ấn Tướng chết, nhiều ít cũng phải tính lên người Tuyết Hoàn, có thể nói nàng là một nhân vật tương đối nguy hiểm, chưa chắc là nàng chủ động hại người, nhưng khi gặp được nguy hiểm, nàng sẽ không chút do dự dùng tánh mạng của người khác để cứu vớt mình.
Có lẽ đó là loại bản năng của nhân tính, khi chưa gặp phải tình huống tương tự, Đường Thời cũng không có tư cách đi chỉ trích Tuyết Hoàn.
Y nhìn về phía tượng đất kia, nói: "Các ngươi nhìn bàn tay của tượng đất, chỉ có bàn tay này rất kỳ quái..."
Một bàn tay tương đối kỳ quái, nếu nói đây là pho tượng, vậy thì tay phải của pho tượng kia, tựa hồ là chế tác theo một kiểu khác.
Trước mọi người không chú ý đến chi tiết này, Đường Thời lại phát hiện được, có thể thấy được sức quan sát của y khác người.
Như Tưởng Kế Nhiên đã châm chọc lúc nãy, tu vi không ra gì đến cực điểm, mà tâm tư của y cũng nhỏ đến tinh tế như tu vi.
Mọi người thấy bàn tay kia của tượng đá, cũng đã tự động mà lùi một chút, ăn ý mà tự động, tất cả mọi người đều cảnh giác với thứ này.
"Bàn tay này, không bị đất vàng che lấp." Tề Vũ Điền nói ra.
Hắn vừa nói, quả thực mọi người cũng nghĩ vậy, lúc này có người nói: "Gặp quỷ, động thủ rồi hẵng nói!"
Đường Thời đang nói không thể lỗ mãng như vậy, thật không ngờ người nọ đã ra tay, không phải vẻ mặt âm trầm lãnh lẽo Tưởng Kế Nhiên thì là ai?
Đại đệ tử Phi Tiên phái, quả là lợi hại.
Tần Khê không biết vì sao cười lạnh một tiếng, thế nhưng trực tiêp rút kiếm, quét về phía Tưởng Kế Nhiên, hai kiếm chạm nhau, chợt nghe được tiếng vang lớn, kiếm khí mà Tưởng Kế Nhiên đã phát ra, trực tiếp biến thành cầu vồng, chém về phía tượng đất kia.
"Ngươi!" Tần Khê chỉ ngăn được kiếm của Tưởng Kế Nhiên, lại không ngăn được kiếm khí của hắn, ảo não vô cùng.
Tình huống biến hóa quá nhanh, khiến người không rõ chuyện gì xảy ra, Đường Thời vẫn ngu ngơ mà đứng, chợt thấy có làn gió thơm phất qua bên người, Tuyết Hoàn đã bay ra ngoài, một kiếm chém về phía bàn tay của pho tượng kia.
Trong toàn bộ quá trình, mọi người chỉ có thể nhìn, không phải không thể nhúc nhích, mà là Tuyết Hoàn quá nhanh ——
Tốc độ này, hoàn toàn siêu việt cực hạn của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
"Phi ảnh phù!" Tưởng Kế Nhiên lạnh giọng cắn răng mà nói, ngay lúc lời hắn rơi xuống đất, Tuyết Hoàn đã đắc thủ.
*Phù: loại giấy vàng làm phép, có hoa văn chữ triện cổ, ở bên Đạo gia.
Cũng không biết kiếm của Tuyết Hoàn chạm vào chỗ nào, chỉ nghe "đinh" một tiếng nhỏ, liền có ánh sáng màu xanh lam đậm bay vào tay Tuyết Hoàn, Tuyết Hoàn bay lên xoay người, cũng đã đứng trên đỉnh đầu pho tượng kia, cao ngạo mà nhìn mọi người, không còn dáng vẻ sợ hãi lúc trước.
Đường Thời thầm nghĩ một tiếng ác độc, nữ nhân này một đường đều diễn a!
Cái gì gọi là giả ngu, đây mới thật là giả ngu được không!
Đường Thời ít nhiều còn đoán được chút ít, những người khác lại không như vậy, đầu óc đều chập mạch, chỉ biết ngu ngơ mà nhìn Tuyết Hoàn.
Rốt cuộc là Tuyết Hoàn đã xảy ra chuyện gì?
Toàn bộ tế bào trong đầu Đường Thời đều điên cuồng vận chuyển, nghĩ đến thứ mà Tuyết Hoàn nắm trong tay, tựa hồ là lấy từ trong tay pho tượng, mà Tưởng Kế Nhiên muốn lấy bàn tay của pho tượng, lại bị Tần Khê ngăn cản —— Tần Khê!
Trong chớp mắt, âm hồn bao lấy, Đường Thời chỉ thấy bên hai má chợt có ánh sáng lạnh, y đưa tay nắm chặt, cơ hồ bị cứa đứt nửa bàn tay, mà trong nháy mắt ấy, trong thân thể Đường Thời, bản tính tàn nhẫn chợt bị kích phát ra, hai mắt y lạnh lùng, lật tay đẩy ra, một ánh đao sáng như tuyết xuất hiện trong tay y.
Tần Khê thật không ngờ y còn thâm tàng bất lộ, lúc này ngạc nhiên bật ra tiếng, tựa hồ kinh ngạc, rồi nói: "Không thể tưởng được!"
Đường Thời quả thực muốn phun ra búng máu, hàng ngu xuẩn này vì sao vẫn luôn muốn nhằm vào chính mình!
Tốt xấu cũng là huynh đệ đồng môn, vì sao kiếm đầu tiên đã đâm y?!
Đường Thời bùng nổ, hai làn môi mỏng manh khép mở, như đang niệm tụng chú ngữ không tiếng động, kỳ thật chẳng qua y đang đọc câu "Đại tuyết mãn cung đao", kỹ năng công kích duy nhất cũng chỉ có câu ấy, không dùng câu này, chỉ có đường chết!
Đại tuyết, mãn cung đao!
Tuyết, khi bông tuyết sáu cạnh xuất hiện trên sống đao, tay Đường Thời cũng đã đẩy về phía trước, linh hoạt cuộn một vòng, chuôi kiếm của Tần Khê cũng chuyển động theo, chỉ nghe thấy một tiếng chói tai bén nhọn, rồi sau đó là cơn lạnh lẽo như băng.
Bắt đầu từ đao của Đường Thời, kết băng!
Tần Khê lập tức cảm giác kiếm trong tay mình lạnh không thể cầm lấy, lúc hắn động thủ đối với Đường Thời là có tư tâm —— dựa theo kế hoạch trước đó, Đường Thời chỉ biết kéo chân sau hẳn là ném cho người khác, hoặc là tùy tiện chọn người làm y chết.
Vốn nhiệm vụ của Tần Khê là che dấu cho Tuyết Hoàn, thuận tiện đập chết một trong số những người này, nhưng nếu công kích người khác ngoài Đường Thời ra, có khả năng hắn sẽ bị cuốn lấy, thậm chí bị phản kích, không thể chạy trốn ngay lập tức, cuối cùng cũng sẽ trở thành đá kê chân cho Tuyết Hoàn, cho nên mục tiêu thích hợp nhất chỉ có một —— chính là Đường Thời.
Huống chi, Đường Thời là người mà Chính Khí tông muốn ghết, lúc trước Thiên Hải sơn đã đáp ứng Chính Khí tông, muốn giao Đường Thời cho họ xử trí, nếu hiện giờ Tần Khê giết chết Đường Thời thì...
Tần Khê đã có thể đoán được kết cục sau đó, mặc kệ vì nguyên do gì, Thiên Hải sơn và Chính Khí tông nhất định sẽ có xung đột, mà hắn...
Chỉ tiếc, hiện giờ Đường Thời rất vướng bận.
Trình độ vướng bận của người này đã khiến Tần Khê nổi lên sát tâm đến đỉnh, nhưng hiện giờ hắn không có thì giờ giết Đường Thời, càng không biết rốt cuộc là Đường Thời có điểm gì —— chẳng qua là Luyện Khí tầng bảy, làm sao có thể ngắn trở một kiếm đột ngột không theo lẽ thường của hắn?
Mang theo nghi vấn như vậy, Tần Khê rút kiếm.
Bên kia Tuyết Hoàn đã bắt đầu động tác, cái nhẫn kia bắn ra từ trong tay nàng, đánh lên mặt đất, ngay sau đó ánh sáng màu xanh lam ngập trời xuất hiện!
Xanh lam, như biển xanh.
Tại tòa thành đất trong cảnh Tiểu Hoang Ngàn câu vạn hác này, thế nhưng lại xuất hiện ánh xanh như biển rộng, trên đỉnh đầu họ vẫn là bão cát đang tàn sát bừa bãi, hiện tại lại hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác kia.
Vô số ánh xanh biển, như cây cối mọc lên thành bụi, cơ hồ bao phủ mọi người trong rừng rậm màu xanh lam, giương mắt không thấy trời, chỉ có xanh lam, cúi đầu không thấy đất, cũng chỉ màu xanh lam.
Cảnh này, làm cho người chấn động!
Trong cảnh Tiểu Hoang này, tại nơi cát vàng mờ mịt này, lại xuất hiện cảnh tượng hùng vĩ bao la đến thế, mặc dù chất chứa vô số nguy hiểm tiềm tàng, cũng khiến người không thể không chiêm ngưỡng.
Kiếm của Tần Khê đã lui về, đao của Đường Thời cũng biến mất.
Tất thảy đều không thấy, chỉ có màu xanh lam bao bọc vô tận.
Mọi người không thể kiềm chế mà say mê trong màu xanh biển xinh đẹp thuần túy ấy, như muốn lạc lối chính mình, Đường Thời cảm giác đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng vì bàn tay phải đau đớn, còn có ý thức tỉnh táo của mình.
Trong nháy mắt ấy, y đã cảm giác được —— ánh xanh biển xuất hiện vô số này có vấn đề!
Đường Thời bặm chặt tay mình, máu tươi rơi xuống đất, chìm vào đất vàng, y có chút tỉnh táo lại, vừa lúc đó, bên tai y vang lên tiếng phạm âm.
Phiêu miểu mờ ảo, lờ mờ, như đến từ chân trời rất xa, như sương trong cát, như trầm trong nước, cảm giác ấy thật tuyệt vời vô tận.
Chỉ tiếng phạm âm này, Đường Thời đã nhìn thấy ánh xanh biển trước mắt mình dần dần biến mất, chính xác ra, không phải biến mất, mà là —— bị bức lùi.
Như gặp phải thứ đáng sợ nào đó, ánh xanh biển như vòi bạch tuộc hút nước kia liên tục rút lui về cái nhẫn rới trên mặt đất kia, ngay sau đó mọi người nghe được "ầm" một tiếng vang lên thật lớn, cũng không biết vì sao tượng đất kia lại ngã xuống, vừa lúc nện lên cái nhẫn kia, chợt vỡ tan tác.
Mọi người không nói nên lời.
Đường Thời nhìn sững sờ, cảm giác bàn tay đau đớn, đổ máu không ngừng, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, tùy tay vung ra pháp quyết cầm máu, nhưng không dùng được.
Lúc này, mọi người mới chú ý tới, Thị Phi cầm tràng hạt trong tay, ánh kim quang bao phủ trên người đã biến mất, chẳng qua sắc mặt của hắn trắng hơn —— điểm này chỉ có Đường Thời chú ý tới.
Y còn chưa kịp nói gì, kiếm của Tưởng Kế Nhiên đã để lên cổ Đường Thời, "Nói, bọn họ đi nơi nào?"
Ý "bọn họ", đương nhiên là chỉ Tuyết Hoàn và Tần Khê đã biến mất không còn bóng dáng sau mảnh trời xanh biển vừa nãy. Kỳ thật Tưởng Kế Nhiên là người đầu tiên làm khó dễ Đường Thời là thực bình thường, bởi vì hiện giờ người của Thiên Hải sơn cũng chỉ còn mình Đường Thời, bọn họ cùng một môn phái, nếu nói Đường Thời không biết cái gì, bọn họ mới không tin.
Tưởng Kế Nhiên rất muốn trực tiếp nghiêm hình bức cung Đường Thời, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trước đám hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên, loại chuyện này là trăm triệu không thể làm.
Theo lý thuyết Tưởng Kế Nhiên hẳn là không nên có kiêng kỵ, dù sao hiện giờ họ đang gặp phải khốn cảnh rất kỳ quái.
Bọn họ vốn lơ mơ mà đi loạn, nhưng Tuyết Hoàn và Tần Khê đã sớm có kế hoạch tốt, cũng biết chút gì khác.
Có thể, Đường Thời biết thứ gì đâu?
Chỉ tiếc, lúc này đây, bọn họ thật là xem trọng Đường Thời.
Tề Vũ Điền do dự thật lâu, vẫn là đứng ra nói thay Đường Thời: "Vừa nãy ta xem Tần Khê kia cầm một kiếm đâm tới muốn đoạt mệnh Đường sư đệ, nếu không phải Đường Thời huynh đệ nhanh nhẹn, hiện tại sợ là đầu rơi xuống đất, ta nghĩ họ hẳn không phải là cùng nhóm người, nếu không hiện giờ không ở chỗ này."
Lời này rất dễ hiểu, nhưng Tưởng Kế Nhiên nuốt không trôi cơn tức này, rõ ràng là hắn phát hiện cái nhẫn trên bàn tay pho tượng, đang chuẩn bị động thủ, lại bị người ngăn lại, còn bị Tuyết Hoàn giành trước.
Nói vậy mục tiêu ngay từ đầu của hai người Tần Khê Tuyết Hoàn chính là cái nhẫn kia, dọc đường không hành động, có thể là muốn nhân cơ hội động thủ?
Hiện giờ trong tay Tần Khê cùng Tuyết Hoàn nắm bí mật gì, căn bản không ai biết.
Không ai biết họ đi nơi nào, cũng không ai biết họ sẽ gặp phải chuyện gì, hoặc không biết đó có phải bản đồ của bảo tàng nào không?
—— mọi người chậm rãi nghĩ lại biểu hiện của Tuyết Hoàn trên dọc đường đi, lúc này họ mới ý thức được Tuyết Hoàn vốn không đơn giản.
Khác với mọi người, tuy Đường Thời rất ngạc nhiên với hành tung của Tuyết Hoàn, nhưng y càng hy vọng y vĩnh viền đừng gặp phải đám Chính Khí tông cùng Thiên Hải sơn —— gặp được bọn họ, liền đồng nghĩa với khả năng chết ngẻo.
Đường Thời treo vẻ mặt không hề gì, hiện giờ trên tay y còn chảy máu, linh lực bên trong cơ thể cơ hồ bị tháo nước, đứng đều miễn cưỡng, lại càng đừng nói đánh trả, y cứ ưỡn ngực đứng đó, tùy ý để Tưởng Kế Nhiên đặt kiếm lên cổ mình, thiếu chút nữa cứa động mạch.
Hiện giờ Đường Thời là không sợ trời không sợ đất, không nói chân lực khô kiệt, ngay cả khi y có giữ trạng thái level max cũng chưa chắc ngăn được một kích của Tưởng Kế Nhiên. Vừa nãy có thể tránh được kiếm của Tần Khê nhặt về cái mạng, cũng là may mắn trùng hợp.
Tần Khê thật không ngờ phản ứng của mình linh mẫn, lại càng không ngờ y còn có thuật pháp bàng thân đi?
"Ta cũng không biết chuyện của sư tỷ Tuyết Hoàn với sư huynh Tần Khê, cũng không biết có phải chưởng môn nói cho họ tin tức gì hay không, dù sao ta không có. Tưởng sư huynh, vả lại ngươi nhìn xem vết thương trên tay ta, nếu ta cùng đám người họ là một, có thể thiếu chút nữa cứa rụng cả bàn tay ta hay không?"
Đường Thời thiếu chút nữa trở thành người tàn tật rồi được không?
Quả thật là cảm thấy chỉ số thông minh của Tưởng Kế Nhiên nhất định đã bị người cắt ra cho cún ăn, làm sao có thể ngu xuẩn đến trình độ này?
Vẻ mặt không còn gì để nói của Đường Thời kích kích sâu sắc đến Tưởng Kế Nhiên, khiến hắn thiếu chút nữa nắm kiếm không xong.
Ấn Vô của Tiểu Tự Tại Thiên lúc này đứng ra nói chuyện, "Đám Đạo môn các ngươi, là không nói lý đến vậy sao? Người ta cùng hai người kia vốn không liên can, còn cầm kiếm chỉ vào..."
Ấn Hư lặng lẽ kéo tay áo Ấn Vô, ý bảo hắn nhỏ tiếng một chút.
Tiếng của Ấn Vô ồm ồm, cảm giác như bật từ trong lồng ngực ra, trong tiếng nói đầy cảm xúc trách cứ.
Có điều Đường Thời cảm thấy những lời này của hắn có uy lực kỳ thật vô cùng lớn —— pháo bản đồ a!
Hàng này nói thẳng "Đám Đạo môn các ngươi", một câu không chút chú thích trực tiếp công kích toàn bộ "Đạo môn", cũng chính là người tu đạo, toàn bộ đại lục Linh Xu phần lớn là đạo tu, phạm vi công kích này quả thật là quá lớn đi.
Đáy lòng Đường Thời vui vẻ a, đáy mắt cũng lặng lẽ tràn ra vài phần ý cười, có điều không ra tiếng.
Tưởng Kế Nhiên buồn bực vô cùng, cuối cùng cũng phải tâm không cam tình không nguyện mà thu kiếm, chỉ nói: "Tốt nhất là ngươi cùng hai người kia đừng có liên can."
Lần này, toàn bộ không khí mới chính thức dịu xuống.
Đường Thời thở phào một hơi, vốn cho rằng mình như thằng trọc đầu không sợ túm tóc, không thèm để ý sống chết, nhưng khi Tưởng Kế Nhiên lùi kiếm về, y mới cảm giác sau lưng ướt đẫm.
"Các ngươi nhìn trên đầu..."
Bỗng nhiên Tề Vũ Điền chỉ lóng tay lên trời, mọi người theo động tác của hắn ngẩng lên, thế nhưng nhìn thấy bão cát trước đó còn hoành hành trên đầu thành trì nay đã biến mất sạch sẽ.
Trời cũng chẳng trong, vẫn là màu xam xám, nhưng màu xám ấy ít ra còn có duyên hơn nhiều so với màu đất vàng trộn đều vừa nãy.
Mọi người không rõ chuyện gì, vừa nãy ánh lam hiện lên, tựa hồ đã tách bão cát ra triệt để.
Lúc này, Thị Phi lên tiếng lần nữa —— người này vẫn luôn không nói lời nào, một khi lên tiếng, lại khác thường.
"Bên trong Ngàn câu vạn hác có che dấu địa phương nhỏ hơn, cái nhẫn vừa nãy, nói vậy chính là chìa khóa. Bão cát kia, có thể là ảo giác." Thị Phi dừng một chút, rồi sau đó đi đến bên pho tượng đất, tất cả mọi người không dám tới gần, sợ là có nguy hiểm.
Thị Phi lại nói: "Đường sư đệ, ngươi vừa nói đây có thể là tiền bối của Thiên Hải sơn, có thể có suy đoán gì?"
Trước Đường Thời nói những lời này, lại bởi vì biến cố mà bị đánh gãy, hiện giờ mới có cơ hội tiếp tục nói ra.
Ngón tay y còn đang chảy máu, nhưng không hề để ý đến, vẻ mặt trấn định mà nói rằng: "Ta từng nhìn thấy trên tay của chưởng môn có cái nhẫn cũ nát như đúc, cho nên mới nghĩ như vậy... Hơn nữa... sư tỷ Tuyết Hoàn, dọc đường đi này tựa hồ không được bình thường cho lắm."
Đâu chỉ là không được bình thường cho lắm, mà là không bình thường đến cực điểm.
Sau khi Đường Thời giải thích suy đoán của mình cho mọi người, tất cả đều bắt đầu suy ngẫm, người lên tiếng đầu tiên là Ấn Hư, chính là hòa thượng nhìn qua tuổi rất nhỏ kia.
"Trước ở thổ nguyên, là nữ thí chủ Tuyết Hoàn phát hiện xương khô trước, ngay trước khi chúng ta nhìn đến xương khô, nàng làm gì, hoặc là phát hiện cái gì, chúng ta không biết, ngay lúc sư huynh Ấn Tướng gặp chuyện, nàng cũng nhìn thấy ảo giác mà chúng ta không thấy, nếu nói trận pháp kia có thể khiến chúng ta nhìn thấy thứ mà chúng ta muốn có được, chúng ta hẳn là phải gặp ảo giác, nhưng chúng ta không có, mà Tuyết hoàn lại thấy, có khả năng là nàng làm bộ, mà nàng muốn vào hố cát lún, có thể chỉ vì mục đích khác; còn chuyện xảy ra cuối cùng này, tất cả mọi người cũng thấy, nàng có được nhẫn, mà còn biết biện pháp rời khỏi nơi này mà chúng ta không rõ."
Phân tích ở trên có thể nói là đã tiếp cận gần nhất với sự thật.
Tuyết Hoàn đã rời đi kia, đã sớm phát hiện câu chữ mà người trước lưu lại ở thổ nguyên, bí mật ngay trên những xương cốt đó, chẳng qua khi Đường Thời nhìn đến cái gì cũng không có, rõ ràng là bị Tuyết Hoàn hủy đi, sau đó là bên trong cát lún có tin tức gợi ý quan trọng, chỉ dẫn Tuyết Hoàn tìm được nhẫn, rồi sau đó mới xảy ra tất thảy.
Mọi người suy đoán xong, liền quyết định đi xung quanh nhìn xem tình huống ra sao, dù sao bên trong tòa thành còn có chuyện quỷ dị nào nữa, ai cũng không biết.
Tưởng Kế Nhiên mang theo Phi Tiên phái đi quanh trên đường tìm tòi, mà Đường Thời lại chỉ có thể đi theo ba người của Tiểu Tự Tại Thiên —— Phi Tiên phái người ta còn lâu mới đồng ý cho tên kéo lê chân sau như Đường Thời đi theo, y đã bị bỏ lại.
Lúc này, Đường Thời bỗng nhiên bắt đầu cảm ơn sự bao dung của Phật gia, nếu không có ba hòa thượng này, phỏng chừng y đã bị cho leo cây.
Thị Phi quay đầu nói với Ấn Hư và Ấn Vô: "Hai người các ngươi đi trước đi, nhìn xem có trận pháp nào không, không có thì trực tiếp trở về."
" Vâng." Ấn Hư, Ấn Vô trực tiếp chắp tay, xoay người kết bạn đi.
Tại chỗ chỉ còn Đường Thời với Thị Phi, Thị Phi nhìn hai người kia biến mất sau con đường tối tăm, lúc này mới xoay người nhìn về phía Đường Thời, "Đường sư đệ, bàn tay ngươi bị lưỡi kiếm sắc bén gây thương tích, bần tăng giúp ngươi cầm máu đi."
Lúc này Đường Thời mới cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình, máu tươi còn chưa ngừng, y có chút kỳ quái.
Thị Phi đến gần, cổ tay nâng lên, tràng hạt được treo lên cổ tay, Đường Thời nhìn tăng y nguyệt sắc, đã không còn mang vẻ cao xa không thể với tới như trước, nay dính đầy tro bụi, Thị Phi như từ bậc thang cao cao đi xuống.
Đường Thời không rõ vì sao, bỗng nhiên nhớ tới trên đỉnh núi Thiên Hải, hình ảnh Thị Phi đứng trên bậc thang chín mươi chín bậc, khi đó tăng y tuyết trắng, ánh mặt trời rất sáng, cũng làm cho hình bóng của hắn như thần tiên không thể xâm phạm.
Nhưng giờ phút này, hắn vươn tay ra, cầm ngón tay Đường Thời, nhìn miệng vết thương trên lòng bàn tay của y, bên môi lại treo lên nụ cười nhạt: "Đao giấu quá sâu, sợ là sẽ khiến chính mình bị thương."
Đao.
Đao của Đường Thời.
Ngón tay Đường Thời hơi cuộn lại một chút, Thị Phi cảm giác đến, nhưng không nói gì thêm.
Lời nói kia của hắn, ước chừng là xúc động đến nội tâm của Đường Thời.
Nhìn mảnh lá màu vàng xuất hiện trên tay Thị Phi, bỗng nhiên Đường Thời lên tiếng: "Không giấu đao, đã sớm chết."
Y tinh tường biết —— Thị Phi nhìn thấu ngụy trang của y, cứ việc Đường Thời có thực lực yếu, nhưng có đôi khi, những ngụy trang nho nhỏ, nhìn như không đáng kể kia, có thể trở thành vũ khí trí mạng cướp lấy sinh mệnh của người khác.
Tỷ như Tuyết Hoàn khi tu vi của nàng vốn không cách nào so với Ấn Tướng.
Thị Phi vò mảnh lá nắm trong bàn tay, rồi sau đó dùng chút lực, mảnh lá này đã biến thành bột phấn, rắc lên miệng vết thương trên lòng bàn tay Đường Thời, "Có linh khí sẽ mang theo hiệu quả đặc biệt, đổ máu không ngừng, cũng là một trong số đó."
Hắn đang giải thích vì sao tay Đường Thời vẫn luôn đổ máu.
Đường Thời chỉ nhìn Thị Phi, mắt hẹp dài này, miệng nhỏ môi mỏng, còn có khuôn mặt từ bi —— người như vậy, nghĩ ra sao mà lại bất chấp đi làm hòa thượng?
Nhìn tay mình đã không còn vấn đề, y rút tay về, nói một tiếng cảm ơn.
Thị Phi cũng không nói gì, chỉ lấy ra một gói to, Đường Thời còn nhớ rõ —— tối hôm qua, Thị Phi dùng gói to này thu rất nhiều con vật còn sống.
" Thị Phi sửa huynh, không tìm thấy được trận pháp."
Thành đất vàng này không lớn, Ấn Hư và Ấn Vô đi tìm một lượt, cũng không thấy, cho nên trở về thông báo.
Thị Phi tùy ý mà gật đầu một cái, lại nói: "Chờ vài vị Phi Tiên phái đi."
Nói xong, hắn lại đi về giữa ngã tư đường.
Ấn Hư nhỏ giọng hỏi Đường Thời: "Thị Phi sư huynh vừa làm gì lúc nãy vậy?"
Đường Thời lòng nói mình biết thế quái nào được, chỉ nhún vai: "Không rõ lắm."
Bọn họ đều nhìn Thị Phi, đã thấy hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, cũng không để ý trong thành toàn đất cát, cởi ra gói to kia, toàn bộ bò cạp như thủy triều trào ra, khiến mấy người Phi Tiên phái vừa đi về suýt nữa bị dọa chết, ngay cả Đường Thời đều có cảm giác rùng mình ớn lạnh.
Tưởng Kế Nhiên liền mắng: "Hòa thượng kia chớ không phải là điên rồi?"
Kỳ thật Đường Thời cũng có cảm giác như thế, nhưng không biết vì sao lại nhịn được cơn xúc động muốn chửi ầm lên này. Ước chừng là vì... Thị Phi của lúc này, quá mức thương hại đi?
Nhưng y cảm thấy từ bi như vậy, đối lập với những chuyện phát sinh đủ loại trong bí cảnh này, lại châm chọc tới cực điểm.
Bởi vì không biết Thị Phi muốn làm gì, tất cả mọi người tiến vào trạng thái cảnh giới, chỉ trừ Ấn Hư và Ấn Vô.
Bọn họ giải thích: "Chẳng qua là muốn phóng sinh mà thôi."
Phóng sinh?
Phóng những con bò cạp ấy chẳng lẽ là để bọn họ trở thành đồ ăn của bò cạp sao?
Nhưng mọi người thật không ngờ rằng, những con bò cạp ấy sau khi đi ra, lại đều chạy về phía trước, mỗi một con bò cạp, đều nhanh chóng biến mất ở ngã tư đường, chẳng qua chúng nó đều đi về một hướng.
Chuyện này, mới nhìn còn chưa biết cái gì, nhưng chờ họ chú ý tới, bò cạp đã như quần thể nước lũ, xoạch xoạch mà bò về một hướng.
Con bò cạp cuối cùng cũng bò ra khỏi gói to, thế nhưng lại bò lên bàn tay Thị Phi.
Thị Phi cúi đầu mỉm cười, lại đặt tay mình dán lên mặt đất, để con vật chậm rãi bò đi rồi.
Hình ảnh này, khiến Đường Thời nghĩ đến bức tranh phật và con kiến mà mình đã xem.
Nhưng ngay sau đó, bên môi y liền treo lên nụ cười trào phúng, chẳng qua cũng chỉ trong giây lát.
Vô số bò cạp đi qua ngã tư, tựa hồ cùng đi một phương.
"Chúng nó tựa hồ có mục đích sao?" Đường Thời phát hiện.
Tưởng Kế Nhiên gật đầu: "Tựa hồ là vậy."
—— huynh đệ, có giỏi nói rõ một câu nguyên chỉnh.
"Đi theo xem." Đôi song sinh trăm miệng một lời nói.
Thị Phi đứng tại chỗ, hơi cau mày, còn chưa kịp lắc đầu, liền thấy ngoài xa tòa thành, xuất hiện một cơn lốc xoáy, một tấm bia đá từ dưới đất dựng đứng lên, như muốn đâm thủng bầu trời.
Mặc dù cách xa như vậy, bọn họ cũng có thể nhìn đến, trên tấm bia đá từ lốc xoáy dựng lên có khắc mấy chữ —— cảnh Tiểu Hoang: Băng tuyết thiên địa.
Chắc là một con đường đi một cảnh Tiểu Hoang khác?" Tề Vũ Điền thì thào, "Chúng ta cũng đi sao?"
Đường Thời thầm nghĩ tên của những cảnh Tiểu Hoang này thật đúng gặp quỷ, sau Ngàn câu vạn hác lại đến Băng tuyết thiên địa, nếu chỉ nói tên, cũng biết cảnh Tiểu Hoang tiếp đó là một nơi lạnh lẽo cỡ nào.
"Bên trong Ngàn câu vạn hác này, chúng ta cơ hồ không có bất kỳ thu hoạch nào, cứ như vậy mà đi, thật sự là không cam tâm." Tưởng Kế Nhiên nói nhiều như thế, cũng chỉ có câu cuối cùng là chuẩn xác.
Quả thật là không cam lòng —— ít nhất là đối với đa số người.
Đường Thời vốn là đi ngang qua, sống chết mặc bây, không hề gì.
"Cảnh Ngàn câu vạn hác này có cái gì, cũng không đến lượt những người đi chuyến này như chúng ta, so với việc tiếp tục ở lại, chư vị không bằng cùng hộ tống bần tăng, sớm đi cảnh Băng tuyết thiên địa."
Chẳng qua không có nói ra miệng là, ra cảnh Ngàn câu vạn hác, khi đến cảnh Tiểu Hoang tiếp theo, chưa chắc họ đã cùng một tổ.
Đường Thời ước chừng mình là người gặp phải tình cảnh gian nan nhất, không có thực lực tạo thành khốn cảnh, khiến y rơi vào cảnh tiến lùi đều khó.
Mọi người đã đi về phía trước, đương nhiên Đường Thời cũng đi theo, dưới tấm bia đá kia, họ đã nhìn thấy được rất nhiều người từng nhìn đến ở ngôi cao trước khi đến cảnh Tiểu Hoang.
Đường Thời sửng sốt một chút, ánh mắt đầu tiên là nhìn đến Lạc Viễn Thương máu tươi đầy người —— bên Điểm Thúy môn.
Điểm Thúy môn, chỉ có một người tham gia, đó là Lạc Viễn Thường rất kỳ quái này.
Không biết từ thời điểm nào, cơ hồ mọi người, đều tụ về, thời gian không kém nhau là mấy.
Chẳng qua, Tần Khê cùng Tuyết Hoàn không có mặt, bốn người của Chính Khí tông, chỉ còn ba người, mà ba người còn lại, đều dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẹo nhìn Lạc Viễn Thương ngồi trên tảng đá kia.
Bộ quần áo của Lạc Viễn Thương này đã sớm nhìn không ra màu sắc vốn có, chỉ còn màu đỏ sâu sắc.
Dùng đầu ngón chân cũng biết, Lạc Viễn Thương trước mắt này lựa chọn cùng một đường với Chính Khí tông, sợ là sẽ không buông tha, người của Chính Khí tông thiếu một, Lạc Viễn Thương cả người đầy máu, sợ là khai sát giới.
Bây giờ người còn có thể cười không nhiều lắm, Dương Văn bên Chính Khí tông đi tới, sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không rõ một đường đi bên kia họ đã gặp chuyện gì.
"Đến bây giờ vẫn chưa thấy người của Ngàn Hạ môn, chỉ sợ không tới."
Thị Phi cũng thấy, quả thật không có người của Ngàn Hạ môn, "Đây cũng là kỳ quái."
Kỳ thật những người khác đều nghĩ thầm rằng, người của Ngàn Hạ môn không tới vừa lúc, thiếu đối thủ cạnh tranh —— chẳng qua, đối với chuyện Ngàn Hạ môn vẫn luôn tích cực với những chuyện như thế này lại không xuất hiện, quả là không thể hiểu được.
Cũng may hiện giờ mọi người cần bàn luận rất nhiều vấn đề, tỷ như cấu tạo của Ngàn câu vạn hác này.
Trong đầu Đường Thời phác họa ra một bản đồ, nhưng không có cách nào xác định họ đi như thế nào, họ tuyển bốn phương hướng, từ một điểm xuất phát, dọc theo bốn con đường bất đồng mà đi đến một điểm kết.
Điều này nhìn qua là không thể nào, trừ phi tất cả mọi người trong lúc mơ hồ đã lạc hướng —— đây là một khả năng.
Nhưng Đường Thời lại nghĩ tới một khả năng khác, sắc mặt của y chợt biến hóa.
Hình cầu.
Nếu cảnh Ngàn câu vạn hác này là một hình cầu, họ xuất phát từ một điểm cực, lại đi đến một cực điểm khác, thì dù đi những con đường khác nhau, thậm chí không cần quẹo vào quay về, có thể đụng độ nhau.
Cảnh Ngàn câu hác này, gập ghềnh thay đổi, họ đi cao đi thấp đều dựa vào cảm giác, dựa theo suy đoán, ngược lại khả năng hình cầu là lớn nhất.
Chẳng qua, nếu là hình cầu, vậy lốc xoáy trước mắt này, rốt cuộc là đi đến đâu?
Một cảnh Tiểu Hoang là hình cầu, vậy những cảnh Tiểu Hoang khác đâu?
Lốc xoáy kia từ từ mở rộng, bắt đầu có chút vầng sáng màu vàng lợt, từ cuối đường chân trời của lốc xoáy truyền tới, rất nhanh lốc xoáy biến lớn, Đường Thời giương mắt nhìn, không ngờ lúc này, Lạc Viễn Thương cả người đầy máu đứng lên, đi đến trước mặt Đường Thời: "Ngươi là Đường Thời có cừu oán với Chính Khí tông, ta đây cũng thế, cùng ngươi đi một đường vậy."
Thị Phi còn đứng bên cạnh Đường Thời, ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc kia, đột nhiên giương mắt nhìn Lạc Viễn Thương một cái.
Lạc Viễn Thương nhướn mày giương mắt, nhìn về phía Thị Phi, "Đại sư Thị Phi có ý kiến?"