Thương Hải đường, giờ phút này đã tụ tập không ít trưởng lão và đệ tử, khi Đường Thời được đưa đến chỉ thấy rét lạnh của ban đêm trên người còn chưa tán đi.
Y hít sâu một hơi, từng bước một đi lên cầu thang, nhìn mây trôi trên sườn núi, cùng Thiên Hải đường uy nghiêm kia —— không thể phủ nhận, cứ việc ở nơi này chưa gặp được mấy chuyện tốt, nhưng dù sao đây cũng là môn phái của y, khi nhìn lên, cảm giác trang nghiêm ấy đủ kính sợ lòng người.
"Đệ tử ngoại môn Đường Thời cầu kiến." Tiểu đồng thông báo một tiếng.
Bên trong vọng ra tiếng của đạo nhân Thanh Hư, Đường Thời còn nhớ rất rõ ràng: "Vào đi."
Vì thế Đường Thời cúi đầu đi vào, cũng không dám liếc nhìn xung quanh một cái, hành lễ: "Đệ tử Đường Thời, bái kiến chưởng môn với hai vị trưởng lão."
"Miễn lễ." Thanh Hư thở dài, cho phép y đứng lên.
Lúc này Đường Thời mới đứng dậy, lặng lẽ nhìn bên trong đại điện, trừ mình ra, chỉ có hai đệ tử.
Một người Đường Thời quen biết, là Tần Khê dẫn đường lúc Đường Thời mới bước chân vào núi, lúc trước cũng gặp vài lần, người này tuy rằng béo tốt, nhưng béo có tính cách, vẫn cho rằng mình béo một cách phong lưu tiêu sái; nhưng hôm nay gặp lại, Đường Thời lại bỗng nhiên thấy hắn gầy đi không ít. Một người khác Đường Thời cũng quen biết, chẳng qua gặp lại, cảm giác đương nhiên không thể sung sướng được chút gì —— đệ tử nội môn Tuyết Hoàn, cháu gái của chưởng môn.
Đương nhiên, vì sao đạo sĩ thúi lại có hậu đại, đây không phải vấn đề mà Đường Thời cần lo nghĩ.
Hiện tại cần phải biết rằng, Tuyết Hoàn đến làm cái gì?
Hôm nay Tuyết Hoàn mặc y phục màu đỏ chàm tím, sau đầu ghém chiếc quạt nhỏ, dáng vẻ phải nói là đắc ý khó diễn tả. Khi nhìn thấy Đường Thời bước vào, Tuyết Hoàn lại còn cười như không cười mà liếc y.
Hơn một năm trước, Đường Thời nhục nhã Đường Uyển, coi như khiến Tuyết Hoàn sung sướng một trận —— nhưng Tuyết Hoàn tuyệt đối không thích Đường Thời, cái loại đăng đồ tử xấu xa, còn lại là phế vậy này, vốn không lọt vào mắt tiểu thư như Tuyết Hoàn.
Trên điện an tĩnh vô cùng, nhưng lúc này Tuyết Hoàn lại mở miệng: "Chưởng môn, lúc nào chúng ta đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh a? Tuyết Hoàn chờ không kịp."
Nàng nũng nịu yếu ớt mà đà giọng, dáng vẻ ngây thơ, nhìn đạo nhân Thanh Hư.
Thanh Hư vê râu mỉm cười: "Nửa canh giờ nữa sẽ đưa ngươi đi, có điều trước khi các ngươi vào, ta có chút lời muốn công đạo với các ngươi."
Xem ra, người cùng tiến vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh với y, cũng là Tần Khê với Tuyết Hoàn đi?
Chẳng qua, người ta là Trúc cơ kỳ, y là Luyện khí tầng sáu, quả thật không đủ nhìn.
Đường Thời biết bản thân phải đi chịu chết, nhiều thời gian từ đó đến giờ, có bao người đối với chuyện Đường Thời may mắn được tuyển đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh mà ôm oán niệm ghen ghét? Lại càng không nói tới Đường Uyển đã có oán hận chất chứa rất sâu đối với Đường Thời.
Vốn Đường Uyển giờ đã Trúc cơ thành công, theo lý phải để Đường Uyển đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh, mặc kệ nói ra sao, cho dù là để Khâu Ngải Kiền thậm chí Vương Hi đi, cũng không đến lượt Đường Thời —— nếu không có vấn đề gì trong này, Đường Thời không tin.
Đạo nhân Thanh Hư liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, tiếp tục nói rằng: "Lúc này đây bởi mệnh lệnh của bên Chính Khí tông, Thiên Hải sơn của chúng ta chỉ cho phép ba người được đi, mà còn phải đều dưới Trúc cơ hậu kỳ. Cho nên bây giờ, Tần Khê là Trúc cơ trung kỳ, Tuyết Hoàn là Trúc cơ trung kỳ, mà Đường Thời —— Luyện khí tầng sáu. Có điều ngươi không cần lo lắng, trước kia cũng có không ít người với tu vi Luyện khí đi vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh, mà còn có được thu hoạch phong phú. Sư huynh với sư tỷ của ngươi sẽ bảo vệ ngươi, ngàn vạn lần không cần lo lắng."
Lòng Đường Thời, dần dần lạnh xuống.
Có điều tất thảy đều đã sớm dự liệu được, y cũng không có vẻ mặt kích động gì, lặng như nước.
Đạo nhân Thanh Hư không thấy Đường Thời có phản ứng gì, thở dài một tiếng, thầm nói người này phế là phế chút, khó được có tính tình kiên nhẫn. Chỉ tiếc, có quan hệ với cái chết của Hách Liên Vũ Dạ, loại môn phái bao che khuyết điểm như Chính Khí tông tuyệt đối sẽ không buông tha Đường Thời.
Một năm rưỡi, chẳng qua là thời gian giảm xóc mà thôi, Đường Thời cũng chỉ có một con đường ắt phải chết.
Thiên Hải sơn có một vị lão tổ ở Đất Hoang các, là một nhân vật lợi hại, không cho phép môn phái khác vũ nhục uy danh của môn phái mình, cho nên bên Chính Khí tông bận tâm uy danh của lão tổ này, đồng ý cho Thiên Hải sơn mặt mũi, không trực tiếp bắt họ trắng trợn mà giao ra Đường Thời, mà đổi một cách khác để giải quyết —— cho nên Đường Thời mới Luyện khí kỳ lại được đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh.
"Mười tám Tiểu Hoang cảnh này, được lưu lại từ thời thượng cổ, bên trong khả năng gặp phải nguy hiểm, nhưng cũng có thể gặp được nền văn minh tu chân thời thượng cổ, thậm chí, có rất nhiều cơ hội nhìn thấy linh thảo tiên dược và có khi cả pháp bảo linh khí mà đại lục Linh Xu không có, bên trong cất giấu vô số cơ duyên. Mười tám Tiểu Hoang cảnh, đương nhiên có mười tám cái, có điều ——" Thanh Hư dừng một chút, tựa hồ muốn châm chước dùng từ, nói tiếp, "Có điều phương hướng, thậm chí các môn phái khác, có được số lượng cảnh ——khác nhau. Chưởng quản cảnh Tiểu Hoang, đều là môn phái đệ nhất của một vùng, cho nên bên Đông Sơn của chúng ta, cũng chỉ có Chính Khí tông nắm mấy cảnh Tiểu Hoang, có điều chìa khóa là Chính Khí tông với Tiểu Tự Tại Thiên mỗi bên một nửa."
Nghe đến đó, Đường Thời mới hiểu được, vì sao mỗi lần có hội nghị Mười tám Tiểu Hoang cảnh, đều cần phật tu cùng đạo tu thương lượng.
Kỳ thật nói trắng ra là, không phải phật tu cùng đạo tu thương lượng, mà là Chính Khí tông với Tiểu Tự Tại Thiên thương lượng với nhau.
"Mỗi lần mở ra Tiểu Hoang cảnh, đều khác nhau, bởi vì vị trí của Tiểu Hoang cảnh mờ ảo, không ai biết sự tồn tại chân chính của chúng nó. Chúng nó tùy cơ mở ra, nói cách khác, có được chìa khóa chẳng khác nào có được một cơ hội mở thưởng cho."
Đạo nhân Thanh Hư cảm thấy giảng như vậy, ba người có thể khó hiểu ra, có điều hắn cũng không muốn dong dài ở mặt này, cho nên dời đi đề tài, "Chính Khí tông và Tiểu Tự Tại Thiên cùng sở hữu Tiểu Hoang cảnh, thuộc loại toàn bộ Đông Sơn và Tiểu Tự Tại Thiên. Lúc này, Đông Sơn có Chính Khí tông, Ngàn Hạ môn, Xuy Tuyết Lâu ba môn phái này mỗi phái bốn người; Thiên Hải sơn của chúng ta ba người, Phi Tiên phái bốn người, Hoành Đạo kiếm tông hai người, Điểm Thúy môn một người. Về phần Tiểu Tự Tại Thiên không rõ lắm, dù sao đến sẽ biết."
Đường Thời dựa theo quy mô, tính toán một chút, đạo môn bên này có hai mươi hai người tiến vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh.
Mặt khác, Mười tám Tiểu Hoang cảnh không phải một cảnh, chính xác ra —— đó là mười tám cái Tiểu Hoang cảnh, chẳng qua thứ này như dòng sông, người cầm chìa khóa mở ra Tiểu Hoang cảnh ở bất kỳ thời kỳ, nước sông đều khác nhau. Mỗi một cảnh Tiểu Hoang như một cánh cửa sổ, thông qua cửa sổ này nhìn sự biến hóa của phong cảnh ven đường.
Nói cách khác, kỳ thật thứ mà họ nắm không phải cảnh Tiểu Hoang, càng ý tứ hơn so với nắm cảnh Tiểu Hoang —— Chính Khí tông và Tiểu Tự Tại Thiên nắm giữ là một cửa sổ.
Các ngươi phải nhớ kỹ, bên trong có cơ ngộ cũng có phiêu lưu, cuối cùng có được cái gì, phải bằng bản lĩnh của các ngươi."
Tựa hồ đạo nhân Thanh Hư không muốn nói gì nữa, hắn vung tay áo lên, nói: "Hiện tại đều đi theo ta đến bái từ đường."
Nói xong, hắn đứng lên, Đường Phương trưởng lão cùng Thân Đồ bên cạnh cũng đứng lên, vòng qua tiền điện, đi đến hậu điện. Ba người Đường Thời cũng đuổi kịp, Tuyết Hoàn đi tuốt ở đằng trước, tiếp đó là Tần Khê, về phần Đường Thời, đương nhiên xếp hạng cuối cùng.
Trên từ đường tổ sư có bức họa, đám người Đường Thời đi lấy hương, theo quỳ lạy, rồi sau đó cắm hương lên.
Chẳng qua là theo trình tự mà thôi, ngược lại đạo nhân Thanh Hư ở nơi này lẩm bẩm thật lâu, sau đó nói với họ: "Giờ đi theo ta, đến đằng sau núi, dùng Truyền tống trận đưa các ngươi đến cửa vào Tiểu Hoang cảnh."
Trận pháp truyền tống cũng là pháp khí giúp giới Tu Chân vượt qua không gian, chỉ cần cao thủ trận pháp bố trí tốt, giữa hai tòa trận pháp thông nhau, có thể trực tiếp từ trận pháp bên này đến bên kia.
Mà trận pháp của Thiên Hải sơn, xây tại sơn cốc sau ngọn núi cao nhất, đám người Đường Thời trực tiếp đi từ con đường xuống, cũng đã thấy tòa trận pháp kia, không lớn, từ xa nhìn như cái thớt, trận pháp được khắc họa trên một tảng đá.
Đạo nhân Thanh Hư đi xuống, trực tiếp đặt mấy linh thạch lên các vị trí mắt trận, Đường Thời vốn là tên nghèo rớt, nhìn không ra cấp độ, phẩm chất nào, chẳng qua đánh giá nó phải cao cấp hơn mấy thứ trong tay mình nhiều.
Trước khi bước lên trận pháp, Đường Thời nhéo nhéo hộp ngàn phật hương trong ngực, lại cầm nắm tay, lúc này mới đi đến, đứng ở một bên, coi mình như người trong suốt.
Đạo nhân Thanh Hư đứng ở giữa, đạo cốt tiên phong, ngón tay bấm niệm thần chú, linh lực trong linh thạch ở mắt trận bắt đầu chuyển động theo đường cong trận pháp, ngay sau đó sáng lên cột sáng từ trên trận, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đầu óc choáng váng một trận, như bị người ném vào đường hầm nào đó.
Quá trình này kéo dài một đoạn thời gian, khi mở mắt lần nữa, cũng đã đến một nơi khác.
Một mảng hư vô tốt tăm, đập vào mắt tất cả là tối tăm, chẳng qua ngẫu nhiên có đá vụn trôi nổi bên người họ.
Hiện giờ Đường Thời đứng ở một ngôi cao màu xám, đằng trước là một con đường lớn không biết điểm cuối, hai bên là hắc ám vô tận, mà sau lưng ——y xoay người, chỉ thấy tối tăm vô bờ, có cảm giác như đang ở trên hư không, ở ngoài không gian.
Đằng trước Đường Thời là Tuyết Hoàn cùng Tần Khê đều không nói chuyện, như bị khung cảnh ấy rung động.
Loại cảm giác này, giống như trong hư không mà xung quanh tối tăm bốn bề, bỗng nhiên có một con đường xuất hiện ngang trời, rải về phía người tới.
Tim Đường Thời đập nhanh trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã mặc niệm Nguyền rủa thanh tâm bình tĩnh trở lại.
Thật lâu sau, Tuyết Hoàn mới dùng loại giọng nói sợ hãi than thở: "Đây là cửa vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh sao?"
Tần Khê sờ sờ cằm mình, không nói gì.
Đường này, như đột ngột xuất hiện, chỉ có dài một trượng, nhưng vẫn đi về phía trước, tựa hồ còn có ngôi cao rộng lớn hơn.
Ba người Thiên Hải sơn đề cao cảnh giác, theo bản năng mà đi về phía trước.
Chỉ là khi đi được một nửa, bỗng nhiên Tuyết Hoàn nghiêng đầu sang chỗ khác, cười lạnh đối với Đường Thời: "Ngươi chớ tha chân sau của người khác, ta với sư huynh Tần Khê sẽ không vì ngươi mà dừng lại đâu."
Trong tay Tần Khê là một cây quạt sắt, không nói gì, Tuyết Hoàn mang theo một cây kiếm, hiện giờ còn chưa rời vỏ. So sánh lại, Đường Thời tay không tấc sắt, có chút mộc mạc đáng thương, y cũng không nói gì.
Tuyết Hoàn chỉ giáo huấn Đường Thời một trận, nàng cùng Tần Khê đều biết kết cục của Đường Thời, chỉ còn chờ gặp mặt Chính Khí tông, tìm cơ hội thích hợp, giải quyết Đường Thời, oán hận chất chứa giữa họ với Chính Khí tông có lẽ sẽ được tiêu trừ rất nhanh.
Đường Thời chẳng qua là bị liên lụy mà thôi, là người chịu tội thay bị đẩy ra, là nơi trút giận mà Thiên Hải sơn giao cho Chính Khí tông.
Y hiểu được thân phận của mình, cho nên vẫn mang dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
Tuyết Hoàn nói y xong, trực tiếp đi về phía trước, cầm kiếm, vẻ cảnh giác. Tần Khê vuốt cằm nở nụ cười, quay đầu liếc mắt nhìn Đường Thời, lại nheo đôi mắt nhỏ, tiếp tục tiến lên.
Kỳ thật nếu Tần Khê gầy đi một chút, nhìn qua sẽ có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Từng bước một đi lên, ngẫu nhiên quay đầu lại, không còn nhìn thấy con đường thật dài sau lưng, Đường Thời có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Chẳng qua, y không thể dao động.
Dọc theo đường đi nhớ kỹ Nguyền rủa thanh tâm, cuối cùng Đường Thời cũng đi theo Tuyết Hoàn đến nơi.
Một ngôi cao càng thêm lớn hình chữ nhật, như trước trôi nổi ở giữa không trung.
Chẳng qua, nơi này trừ ba người Thiên Hải sơn mới đến, còn có một số người khác.
"Sư muội Tuyết Hoàn, cuối cùng các ngươi cũng tới." Người nói chuyện là một nữ tử màu hồng phớt, trên tay áo còn thêu bông tuyết, dấu hiệu này là môn phái trong ba môn phái hạng nhất của Đông Sơn, Xuy Tuyết lâu.
Ba môn phái lợi hại nhất Đông Sơn: Chính Khí tông, Ngàn Hạ môn, Xuy Tuyết lâu.
Hiện những người đến được nơi này, phần lớn là đệ tử nội môn, người tiếp đón Tuyết Hoàn, nhất định cũng là đệ tử nội môn.
Mà Xuy Tuyết lâu, là "đất thánh" nổi danh nhất toàn bộ Đông Sơn, bởi vì nơi này chỉ chọn nữ tu, mà mỗi một đệ tử nội môn, đều là mỹ nhân yểu điệu.
Tuyết Hoàn bên Thiên Hải sơn vừa nghe thấy tiếng, mặt đã đầy ý cười, trực tiếp đi tới bên kia, dịu dàng nói: "Sớm nghe nói Giáng Trần tỷ tỷ cũng được tuyển, giờ gặp được tỷ tỷ, đến lúc đó cần Giáng Trần tỷ tỷ chiếu cố ta a!"
Nhất thời, những người đang im lặng ở nơi này đều chuyển sự chú ý sang.
Nơi Tuyết Hoàn đứng, ước chừng là nơi xinh đẹp nhất toàn bộ ngôi cao —— bởi vì mỹ nữ nhiều nhất.
Mỹ nhân của Xuy Tuyết lâu, đó là xem như nổi danh trên toàn bộ đại lục, lại càng không nói Đông Sơn đã sớm hiểu biết.
Giáng Trần kia nghe vậy liền vươn tay chọc trán Tuyết Hoàn, "Quỷ tinh, chỉ ngươi biết tính kế, có điều chỉ ta nói là không tính. Xuy Tuyết lâu chúng ta đến bốn, nhưng không phải ta làm chủ."
Trong nhận thức của Tuyết Hoàn, Giáng Trần là người đứng đầu trong lớp đồng lứa mới này của Xuy Tuyết lâu, trước kia có chuyện gì, vẫn là nàng làm chủ, sao giờ lại thay đổi?
Nàng nghi hoặc mà nhìn về phía Giáng Trần, Giáng Trần lại đưa mắt, vì thế Tuyết Hoàn nhìn theo, bên người Giáng Trần có hai nữ đệ tử, là Liên Hoa và Vận Nhiên. Vận Nhiên có tu vi cao nhất, đã là Trúc Cơ hậu kỳ, Giáng Trần và Liên Hoa là Trúc Cơ trung kỳ.
Chẳng qua, vốn nơi tụ tập của nữ tu Xuy Tuyết lâu, thế nhưng lại xuất hiện một... nam nhân.
Nam nhân có một khuôn mặt đẹp không phân rõ sống mái, mày mèo mắt phượng, làn da trắng mịn, mặc áo choàng màu xanh nhạt, tay áo cũng thêu một bông tuyết, chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn cảnh trước mắt.
Vừa tiếp xúc ánh mắt của người này, thiếu chút nữa Tuyết Hoàn đỏ mặt, nam nhân này quá mức xinh đẹp, khiến nữ nhân cũng phải nhộn nhạo trái tim.
Nụ cười trên mặt Giáng Trần phai nhạt vài phần, chỉ nói: "Đây là đệ tử mà sư tôn ta mới thu nhận, tên là Doãn Xuy Tuyết, Doãn sư đệ, đây là sư muội Thiên Hải sơn, Tuyết Hoàn."
Doãn Xuy Tuyết kia chắp tay hành lễ: "Tiên tử Tuyết Hoàn, kính đã lâu."
Nói tóm lại, mặc kệ họ lớn lên trông thế nào, tại trong mắt Đường Thời, đều là yêu ma quỷ quái.
Nếu Đường Thời là một cao thủ, hiện giờ ước chừng sẽ không cảm thấy họ là yêu ma quỷ quái, chỉ biết cảm thấy họ là tên hề nhảy nhót đi.
*Ý ở đây, Đường Thời yếu nên chê họ yêu ma quỷ quái, nếu mạnh thì ắt coi họ như tên hề.
Bốn người đi đến, lập tức có Giáng Trần của Xuy Tuyết lâu nghênh đón: " Dương Văn sư huynh, đã lâu không gặp, có còn khỏe?"
Nam nhân đi ở bên trái đầu tiên chắp tay, khẽ cười nói: "Không có việc gì, nhiều ngày không thấy, tiên tử Giáng Trần càng thanh tú động lòng người. Ngày đó tạm biệt, tiên tử vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ, hôm nay gặp nhau, lại muốn chúc mừng tiên tử đã đến trung kỳ."
Sắc mặt Giáng Trần hơi đổi, giả cười một tiếng, "Chỗ nào so cao bằng Dương sư huynh?"
Dương Văn cũng chỉ một câu "Quá khen", lại không nói nữa, đến góc cuối ngôi cao.
Toàn bộ ngôi cao, có một cổng lớn, là cửa đá xám trắng, cứ như vậy đột ngột đứng lặng ở trên không, không biết thông đến nơi nào —— đó là một điều bí ẩn.
Ánh mắt Đường Thời, chậm rãi thu về, bên cạnh có người hạ giọng hô một tiếng "Tiểu Tự Tại Thiên", thu lại suy ngẫm.
Y nhìn về bốn người chậm rãi đi tới hướng này, bốn kẻ tăng nhân.
Một người đi tuốt đằng trước, tư thái kia quả thực khiến Đường Thời quen thuộc cực điểm.
Tiểu Tự Tại Thiên tới, cư nhiên là —— Thị Phi. Chẳng qua, hôm nay tăng y của Thị Phi đổi thành màu trăng ngà, giống như những đệ tử Tiểu Tự Tại Thiên đằng sau.
Đằng sau Thị Phi có ba người, một tăng nhân quắc mắt nhìn trừng trừng, vẻ dữ tợn, nhìn qua không có chút vẻ bình thản nào của Phật gia, trong tay nắm một thanh nguyệt nha sạn. Hai người khác cũng không có gì lạ, ăn mặc giống Thị Phi, trong tay cầm phật châu, bình thản vô cùng.
Khi đi vào ngôi cao lớn hình chữ nhật này, Thị Phi như trước tạo lễ hình chữ thập, "Bần tăng gặp mặt chư vị đạo hữu."
Mọi người không dám chậm tiếp đãi, chẳng qua Đường Thời nhìn qua, lập tức vui vẻ.
Nguyên do không phải hắn, bởi vì trong hàng ngũ, phần lớn là người tu đạo, cho nên rất nhiều người ôm quyền trả lễ, lại có mấy người biết chút quy củ phật gia, cũng trả lễ bằng chữ thập, loạn chẳng ra gì, không tăng không đạo.
Lúc này đây, Đường Thời không còn tạo lễ chữ thập. Y chỉ ôm quyền, thoáng chắp tay.
Thị Phi không đổi sắc liếc qua, cũng đã thấy được những người trên ngôi cao.
Lúc thấy Đường Thời, rõ ràng hắn có chút giật mình —— ước chừng cũng là kỳ quái, người có tu vi thấp như vậy sao lại đến nơi này đi?
Có điều liên can đến chuyện bên Đông Sơn, ngẫm lại cũng hiểu không ít.
Dù sao cũng là chuyện của người khác, Thị Phi không thể nhúng tay.
Hắn đi lên trước, Dương Văn bên Chính Khí tông cũng đi tới, hai người cùng hành lễ.
Dương Văn nói: "Tại hạ là Dương Văn Chính Khí tông, Thị Phi sư huynh là người chưởng thược bên Tiểu Tự Tại Thiên?"
Người chưởng thược?
Đường Thời đoán, ước chừng là người chưởng quản chìa khóa.
Bên kia Thị Phi cũng gật đầu: "Đúng là bần tăng."
Vì thế trong mắt Dương Văn lóe ra ánh sáng, rõ ràng có điều kiêng kỵ, bởi vì hắn đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng không thấy rõ tu vi của tăng nhân này, quả thực hoảng sợ. Dương Văn là nhân vật số một số hai của Chính Khí tông, lúc trước Hách Liên Vũ Dạ kia, bởi luôn khiến tông chủ vui vẻ, có bối cảnh, lúc ấy mới trở thành đại đệ tử, nếu bàn về tu vi, vốn không có cách nào so sánh với Dương Văn. Lần này Dương Văn đến Mười tám cảnh Tiểu Hoang, cũng vì tìm một bảo bối, để có dựa vào khi kết đan.
"Hôm nay là ngày Mười tám cảnh Tiểu Hoang mở ra, không biết... khi nào thì nên mở ra cảnh Tiểu Hoang cho thỏa đáng?"
"Mở ra cảnh Tiểu Hoang, cần mọi người đến đông đủ... Sớm định ra hai mươi sáu người, hiện giờ còn thiếu bốn vị."
Mày Thị Phi, cuối cùng cũng nhăn lại, trong lòng hắn vô cùng quen thuộc đối với thế lực bên đạo môn, không đến là một trong ba môn phái chính của Đông Sơn, Ngàn Hạ môn.
Chi tiết này, đương nhiên Dương Văn cũng phát hiện, hắn nói: "Bốn người bên Ngàn Hạ môn hình như chưa đến, thật kỳ lạ, năm rồi họ đều tích cực hơn so với người khác."
"Không bằng chờ thêm nửa canh giờ nữa, theo lý thuyết nên đến. Sau khi cửa cảnh Tiểu Hoang mở ra, còn nửa canh giờ nữa, nếu đạo hữu bên Ngàn Hạ môn đến, cũng có thể đi vào." Thời gian mở ra cảnh Tiểu Hoang cũng có hạn chế, không phải lúc nào cũng mở ra được.
Dương Văn cũng gật đầu, "Vậy thời gian này, mọi người đều nghỉ ngơi hồi phục đi."
Vì thế Thị Phi cùng Dương Văn chắp tay, quay đầu đi về phía người của họ, đến ngóc ngách ngồi xuống, cũng không nói chuyện với ai khác.
Bên này Tuyết Hoàn cũng đi về, đi đến bên người Tần Khê, liếc nhìn Đường Thời một cái, giọng điệu chua cay nói: "Đây chẳng phải là con lừa ngốc khi đó sao?"
Đường Thời vừa nghe, mày khẽ động, lại không nói một câu —— Tu vi của Thị Phi sâu không lường được, không chắc không nghe được lời này của Tuyết Hoàn.
Đường Thời không nói gì, chỉ coi mình không nghe thấy.
Không ngờ lúc này cách đó không xa bỗng nhiên truyền ra tiếng đầy phẫn nộ: "Nữ thí chủ ngươi ——"
"Ấn Hư, không được vô lễ."
Toàn bộ ngôi cao, những ánh mắt còn lại, đều bị hấp dẫn sang.
Thì ra là hòa thượng cầm nguyệt nha sạn kia, quắc mắt trừng trừng mà nhìn Tuyết Hoàn, như muốn trực tiếp xông lên đánh nhau. Tăng nhân này, ngược lại không khác mấy "Tăng trợn mắt" mà Đường Thời biết đến, thì ra bên trong Phật môn cũng không phải tất cả mọi người đều bình tâm tĩnh khí.
Có điều... Hiện giờ Đường Thời vui a, Tuyết Hoàn đây quả thật là làm một tay muốn chết tử tế a.
Chỉ tiếc, hòa thượng Ấn Không bị Thị Phi quát bảo ngừng lại.
Thị Phi nhắm mi, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, chỉ nói một câu "Không được vô lễ", Ấn Vô kia cũng đã nghẹn đỏ mặt, như đang cố gắng nhịn xuống cái gì, hung hăng mà trừng mắt nhìn Tuyết Hoàn, khiến nàng sợ tới mức run lên, lúc này mới oán giận ngồi xuống, hai tay tạo thành chữ thập, đặt nguyệt nha sạn kia lên trên hai đầu gối, vẻ sám hối.
Bỗng nhiên Đường Thời sinh ra cảm giác tối đẹp đối với Ấn Vô, đây quả thật là người chân chất, tuyệt không dối trá. Nhưng người khác nhất định không có cảm giác như Đường Thời —— Tuyết Hoàn tốt xấu cũng là mỹ nhân yểu điệu, nhưng lại bị một hòa thượng hói đầu răn dạy, nam nhân bên cạnh không có cừu oán với Tuyết Hoàn, chợt thấy hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên kia quả thật không lễ phép đến cực điểm.
Tuyết Hoàn đã giận đến mức mày liễu dựng thẳng, nếu hòa thượng kia mặt mày không quá dọa người, hiện giờ nàng đã trực tiếp cầm kiếm xông lên giết người.
Có tình huống nhỏ này, ngôi cao chợt im ắng hơn nhiều, chẳng qua, Đường Thời cũng dần dần cảm nhận được cảm giác nguy hiểm khiến người hít thở không thông.
Có người đang nhìn y.
Y không quay đầu lại cũng biết, đương nhiên là những người của Chính Khí tông.
Bốn người bên Chính Khí tông nhìn Đường Thời một chốc, sau lại xoay đầu nói cái gì, cũng không động thủ.
Nửa canh giờ nhanh chóng đi qua, người của Ngàn Hạ môn chậm chạp không đến, rất nhiều người xoay đầu nhìn cửa lớn, chờ Thị Phi cùng Dương Văn mở cửa của cảnh Tiểu Hoang, nhưng người của Ngàn Hạ môn không đến, cũng chỉ có thể chờ.
Hai mày Dương Văn kết thành khe thật sâu, đứng lên, từ ngôi cao nhìn ra con đường kéo dài thật xa kia, như trước không có bóng người.
Hắn nói với Thị Phi: " Thị Phi sư huynh, người của Ngàn Hạ môn không đến, chúng ta cũng chỉ có thể đi trước một bước."
Thị Phi đứng dậy, lần tràng hạt trong tay, vuốt cằm nói: "Đúng thật nên vậy."
Mọi người tránh đường cho hai người, ngay sau đó bắt đầu sắp xếp, Chính Khí tông cùng Tiểu Tự Tại Thiên đi đầu, mặt sau là Xuy Tuyết lâu với Phi Tiên phái, sau nữa là Thiên Hải sơn với Hoành Đạo kiếm tông, chẳng qua khi Đường Thời đã đứng lên, lại phát hiện bên cạnh mình còn có một người.
Là một nam nhân áo xanh biếc, dáng vẻ mệt mỏi muốn ngủ, cà lơ phất phơ mà đứng đó, rất giống vẻ người đi qua đường.
Người nọ chú ý tới ánh mắt của Đường Thời, ngáp một cái rồi quay sang, tiếp đón Đường Thời: "Chào, ngươi là tên Đường Thời đen đủi kia sao?"
Đường Thời: "..."
Y chưa từng nghĩ, mình lại nổi danh như thế.
Người nọ lại ngáp một cái: "Yên tâm đi, danh tiếng của ngươi chưa lớn như vậy, là ta nghe thấy. Đúng rồi, ta là Lạc Viễn Thương, Điểm Thúy môn."
Điểm Thúy môn, Lạc Viễn Thương, tên này cũng không tệ.
Lòng Đường Thời thầm nói hàng này rốt cuộc buồn ngủ cỡ nào, nói chuyện với mình còn ngáp vặt, muốn đáng đánh bao nhiêu liền đáng đánh bấy nhiêu.
Trong lòng thở dài, nói tiếp: "Tại hạ Đường Thời, Thiên Hải Sơn."
Lạc Viễn Thương kia gật gật đầu, rồi lại chà xát mặt mình, đẩy ánh mắt về phía trước.
Thị Phi với Dương Văn, cuối cùng cũng bắt đầu.
Hai người họ đứng trước cổng lớn bằng đá cao năm trượng, rộng ba trượng, từng người lấy ra hòm trong tay áo, sau đó cùng mở hòm ra.
Tay Dương Văn lấy ra đồ án Thái Cực, sau đó đánh đồ án ra, hòm kia bay ra ánh sáng lớn, bay thẳng vào cánh cửa lớn kia, một ấn ký xanh đậm ấn lên, cổng lớn bắt đầu rung động, rơi xuống rất nhiều tro bụi.
Đường Thời gắt gao nhìn chằm chằm cảnh này, sợ bỏ quên bất kỳ chi tiết nào, thủ bí quyết mà Dương Văn làm ra, hắn đều nhớ rõ rành mạch.
Sau đó là Thị Phi, động tác của hắn không lớn, chỉ tùy ý tạo ra ánh sáng từ hòm kia, sau đó bắn ngón tay, chỉ thấy ánh sáng bắn về phía cổng lớn, khi chạm lên cửa đá, ánh sáng bùng nổ, vì thế biến thành từ "Vạn" chân ngôn của Phật gia.
Thủ đoạn của hai nhà Phật Đạo, mỗi người mỗi vẻ, mọi người chỉ nhìn, tính không ra cao thấp.
Ngược lại Dương Văn có chút kiến thức, ánh mắt chợt lóe rồi nói: "Niêm hoa chỉ của Phật gia, chiêu thức ấy của sư huynh Thị Phi sợ là đã luyện thật tốt quá."
*Niêm hoa chỉ: tay cầm hoa, theo nhà Phật có giai thoại "Cầm hoa mỉm cười – Niêm hoa vi tiếu", ở đây là chỉ một tiên thức của Phật gia.
Thị Phi chắp tay, "Dương sư huynh quá khen, Thái Cực cũng tinh diệu như vậy, Phật gia cũng chỉ có thể ngưỡng mộ."
Hai người này —— tỏ vẻ nguy hiểm cũng đến một tay.
Đường Thời co rút khóe miệng, vốn không thể chịu đựng sự "mèo khen mèo dài đuôi" giữa hai người. Có điều thế đạo này vốn như vậy, hai bên đều kiêng kỵ thăm dò nhau, ai cũng lo lắng ai, nhất là tại thời điểm này.
Sau khi đưa vào hai ấn, cửa đá kia bắt đầu chậm rãi chuyển động, chẳng qua chấn động này từ nhỏ đến lớn dần, cuối cùng khiến cho toàn bộ ngôi cao rung lên.
Khi cửa đá xám trắng phụt lên ánh sáng vàng chiếu vạn tia, từ từ mở ra khe cửa, nhất thời chói mắt vô cùng.
Gió to bùng lên thổi quét, hơi khí đập vào mặt không biết là nóng bỏng vẫn là lạnh băng, chỉ thấy gió kia thổi tới trước mắt, khiến áo bào của hai người đằng trước bay lên phần phật thổi như múa, tay áo rộng lớn bồng bềnh, như tiên sắp cất lên mà phi thăng.
Không nói Thị Phi vốn có tư thái lỗi lạc, mà cả diện mạo bình thường như Dương Văn, từ đằng sau nhìn lên cũng có uy trọng đạo gia khó nói nên lời.
Cửa, cuối cùng cũng từ từ mở ra, toàn bộ không gian như sôi trào.
Ánh sáng chiếu khắp ngôi cao, bốn bề âm u tối tăm như bị thắp sáng, vô số đá trôi trên không trung cũng bị ánh sáng đánh sâu vào, như muốn trốn tránh rời đi, toàn bộ thế giới yên tĩnh.
Đường Thời cảm thấy mình không nghe được bất kỳ âm thanh nào, chẳng qua lúc này cố tình lại nghe được tiếng vang lên.
Đó là phật hiệu, cùng bới bình tĩnh khôn cùng.
Chỉ thấy Thị Phi bình tĩnh nói: "Ba cái của Mười tám cảnh Tiểu Hoang đã mở ra, các vị vào đi."
Lúc này đây, Dương Văn cùng Thị Phi đồng thời đi vào, những người còn lại cũng đi theo.
Đường Thời đi sau, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, nhưng trong lòng lại kéo y đi lên từng bước.
Từ lúc khe cửa hé lộ, Đường Thời đã quên tất thảy —— không có sợ hãi khi bị những đệ tử của Chính Khí tông kia đuổi giết, cũng không có sợ hãi khi tiến đến hoàn cảnh mới, chỉ có khát khao hướng tới vô tận khó kể.
Mười tám cảnh Tiểu Hoang.
Vượt qua cánh cửa kia, chợt khung cảnh trước mắt uốn lượn, bỗng biến đổi.
Gió nóng thổi từ đằng xa, cát vàng mênh mông, đất đai khe rãnh ngang dọc, một màu vàng vô tận hoang vu.
Đám người Đường Thời đứng trong vách động của một ngọn núi đất vàng, có một hòn đá lớn ở phía trước, dựng thẳng hướng ra ngoài, Dương Văn và Thị Phi đứng trên đó, nhìn khung cảnh trước mắt.
Trong nháy mắt cảnh lại thay đổi, hiển nhiên rung động mọi người, Đường Thời chỉ thấy cảm xúc cuồn cuộn mênh mông, thật lâu sau mới áp chế cảm xúc mãnh liệt này vào lòng.
Dương Văn đứng đằng trước nói: "Đã đi vào cảnh thứ nhất, các vị, cứ như vậy, mỗi người đi một đường đi."
Nói xong, hắn cũng không chờ mọi người phản ứng, trực tiếp nhảy xuống dưới, đằng sau hắn là ba đệ tử Chính Khí tông cũng nhảy xuống, liền không thấy tăm hơi, một lát sau, Đường Thời mới thấy họ đã nhảy xuống rời khỏi núi này, đang đi về phía trước.
Địa hình này, rất giống đất vàng cao nguyên, chờ những người khác lục tục rời đi, Đường Thời mới đi vào động, ngẩng đầu vừa thấy, thì ra trên mặt động có khắc mấy chữ —— Ngàn câu vạn hác. (vách đứng thăm thẳm, hác – giống đơn vị đo lường )
Nhóm phật tu của Tiểu Tự Tại Thiên luôn ổn trọng nhất, bây giờ chưa có một ai rời đi, thấy Đường Thời nhìn những chữ khắc trên đó, Thị Phi giải thích: "Nơi này có khắc chữ, đó là tên của tiểu Hoang Cảnh, cảnh này là Ngàn câu vạn hác."
Đường Thời nhìn hắn, gật đầu một cái, lại không nói.
Lúc này đây, hành trình Mười tám cảnh Tiểu Hoang, vốn Ngàn Hạ môn phải tới lại không thấy tung tích, giờ chỉ còn hai mươi hai người, đi trước là Chính Khí tông, sau đó là Xuy Tuyết lâu, cũng đã chọn phương hướng khác với Chính Khí tông, sau đó cũng có một số người rời đi, Lạc Viễn Thương của Điểm Thúy môn trực tiếp đi một mình, chẳng qua đi đường nhỏ hướng giống Chính Khí tông. Hoàng Đạo kiếm tông cũng đi nhanh, chọn hướng khác nữa.
Hiện giờ ở động trên núi này, chỉ còn ba người của Thiên Hải môn, bốn người của Tiểu Tự Tại Thiên, bốn người của Phi Tiên phái.
Tề Vũ Điền Phi Tiên phái đã từng gặp Đường Thời một lần, hai người còn cùng uống trà với nhau, hắn không biết Đường Thời đến đây có vấn đề gì, còn chạy tới chào hỏi: "Sư đệ Đường Thời, ngươi là Luyện Khí kỳ chạy tới đây giúp vui cái gì? Mặc dù sư môn nhìn trúng ngươi, cũng không thể như vậy a."
Đường Thời khổ trong lòng, chỉ có thể cười một tiếng, không nói gì.
Chẳng qua Tuyết Hoàn đứng một bên nghe xong Tề Vũ Điền nói, lại hừ giọng: "Sư môn coi trọng hắn quả thật."
Tần Khê cầm quạt, cười cười không rõ ý tứ.
"Được rồi, Tề sư đệ, ngươi đừng hỏi nữa." Sau lưng Tề Vũ Điền có người gọi hắn một tiếng, vì thế Tề Vũ Điền xấu hổ lùi về, người nọ hình như là đầu lĩnh của Phi Tiên Phái. Hắn chắp tay với ba người của Thiên Hải sơn, nói: "Hung hiểm của Mười tám cảnh Tiểu Hoang, nói vậy mọi người cũng nghe thấy, tu vi của chúng ta tuy rằng không kém, nhưng so không được Chính Khí tông, Xuy Tuyết lâu..., họ đã chọn ba hướng trong đó, nói vậy chúng ta chỉ có thể cùng đường."
Kỳ thật không phải không thể đi hướng giống họ như Lạc Viễn Thương đi hướng của Chính Khí tông, nhưng đi theo mông của người ta, thật sự là nửa chỗ tốt cũng sợ mò không được.
Bọn họ đến Mười tám cảnh Tiểu Hoang để làm gì? Không phải vì mong gặp may được chút đan dược linh thảo thậm chí bí tịch công pháp hay sao? Nếu không có mấy thứ này, dù Mười tám cảnh Tiểu Hoang thần kỳ đi nữa, cũng sẽ mất đi lực hấp dẫn.
Chẳng qua, Đường Thời đã nghe ra, đầu lĩnh của Phi Tiên phái này thật là giỏi tính toán.
Tuyết Hoàn trực tiếp mở miệng cười lạnh nói rằng: "Ngươi là Tưởng Kế Nhiên của Phi Tiên phái đi? Ta biết ngươi, chẳng qua còn lại ba bên nếu cùng đường, gặp được bảo vật phải phân chia như thế nào? Thiên Hải sơn của chúng ta không có nhiều người có tu vi cao như các người, làm sao biết được có phải làm kẻ chết thay hay không?"
Đường Thời bỗng nhiên cảm thấy mình như kẻ ẵm tương du đi ngang qua —— trong đầu y cũng nghĩ như Tuyết Hoàn, chẳng qua không có chuyện y có quyền lên tiếng.
*tương du: đồng âm "đi ngang qua"
Vốn Đường Thời cho rằng mọi chuyện cứ thế là xong, không ngờ Tần Khê đứng ở một bên vốn không nói gì lại mở miệng.
"Sư muội Tuyết Hoàn chớ sốt ruột, Mười tám cảnh Tiểu Hoang này, chúng ta đi trái phải đều nguy hiểm, chỉ có ba người cũng không có cách chiếu cố lẫn nhau. Nếu chúng ta đi cùng các đạo hữu của Phi Tiên phái thậm chí Tiểu Tự Tại Thiên, ngược lại có thể hưởng sái chút nắng. Về phần phân phối vật phẩm... Trên đường chúng ta lại thương lượng cũng không chậm trễ."
Tuyết Hoàn hoàn toàn không ngờ Tần Khê lại phản bác mình, nhưng không biết vì sao, nàng đang muốn mở miệng nói nữa, lại chợt nghĩ đến cái gì, ngậm miệng, chỉ hừ một tiếng, rồi không nói.
Tưởng Kế Nhiên của Phi Tiên phái kia hẳn là Trúc Cơ hậu kỳ, nói chuyện có cân nặng.
Nhìn thấy Thiên Hải sơn của bên này đã thu phục xong, hắn mỉm cười: "Sư huynh Tần Khê vẫn luôn là người hiểu thấu đáo."
Nói xong, hắn chuyển sang Tiểu Tự Tại Thiên, trong lòng có chút áp lực. Ba hòa thượng còn lại, hắn vẫn thấy rõ tu vi của họ, chẳng qua một người Trúc Cơ sơ kỳ, một người Trúc Cơ trung kỳ, một người Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ có Thị Phi này, từ đầu đều nhìn không ra.
"Chỉ là không biết, vài vị bạn hữu của Tiểu Tự Tại Thiên đây, có nguyện ý cùng đi hay không?"
Thực rõ ràng, người quyết định ở Tiểu Tự Tại Thiên là Thị Phi, hắn khẽ gật đầu: "Đám bần tăng, cũng không dị nghị."
Ba tăng nhân đứng đằng sau cũng đều không nói gì, bao gồm Ấn Vô lúc trước quát lớn Tuyết Hoàn, xem ra bên Tiểu Tự Tại Thiên này, Thị Phi là một người tương đối có quyền uy. Có điều cũng có thể là bên trong Tiểu Tự Tại Thiên cũng không có loại tranh đấu giữa các môn phái khác biệt đi?
Rốt cuộc Tiểu Tự Tại Thiên là tình huống nào, ai cũng không biết.
Mọi người bắt đầu giới thiệu lẫn nhau, Đường Thời cũng nhân cơ hội nhớ kỹ tên mọi người.
Bên Thiên Hải sơn khỏi phải nói, Tiểu Tự Tại Thiên trừ Thị Phi cùng hòa thượng Ấn Vô trợn mắt vừa nãy, còn hai tăng nhân thoạt nhìn phổ thông, là Ấn Tướng cùng Ấn Hư. Mặt khác bên Phi Tiên phái, trừ bỏ Tề Vũ Điền mà Đường Thời quen cùng Tưởng Kế Nhiên đầu lĩnh, còn có hai người —— kỳ lạ là, hai người này giống nhau như đúc, cũng là hai huynh đệ song sinh, một người tên Ngụy Húc, một người tên Ngụy Viên.
Giới thiệu với nhau xong, Đường Thời liền không nói, nghe họ bàn bạc cách phân phối vật phẩm có được trên đường.
Kỳ thật đối với Đường Thời mà nói, chia ra sao cũng không liên quan gì đến y.
Cuối cùng họ bàn ra cách, lấy môn phái làm đơn vị, nếu đồ vật nhiều, thì chia đều cho các môn phái, nếu ít, ai có được về ai.
Kỳ thật loại cách chia này có tai họa ngầm rất lớn, nhưng hiện giờ không thể xét nhiều như vậy.
Đã có nhiều người đi trước, mấy người bên này cũng ngồi không yên.
Thương nghị xong xuôi tạm ổn thỏa, mười một người bên này trực tiếp đi ra ngoài.
Đường Thời đứng ở chỗ cao, nhìn mọi người một cái mà nhảy xuống, nhẹ nhàng vô cùng, trong lòng may mắn mình đã học xong khinh thân thuật, không thì trực tiếp nhảy xuống không ngã chết cũng phải đen đủi.
Sau khi cảm thán, y thả người nhảy xuống, chỉ thấy gió thổi qua mặt, tóc mai đều thổi về phía sau, thân thể nhanh chóng rơi xuống, y thầm vận chuyển chân khí, thân hình liền ổn định.
Đợi đến khi rơi xuống đất, Đường Thời mới thở ra một hơi, chẳng qua đảo mắt liền ngây ngẩn cả người —— lún xuống.
Tần Khê buồn cười mà kéo y lên, "Đường sư đệ, chắc là ngươi rất nặng ——"
Nói vừa chưa dứt, tay vừa bắt được Đường Thời, đã thấy dưới chân mình chợt mềm xuống, cúi đầu nhìn, đất vàng dưới chân vốn cứng rắn bỗng nhiên mềm nhũn ra, như đất bùn bám dính lấy hắn!
"Cẩn thận, cát lún!"
Tưởng Kế Nhiên trực tiếp rút kiếm ra, vẻ mặt đề phòng, đồng thời sử dụng công pháp khinh thân, cách mặt đất hai tấc, những người còn lại cũng làm theo.