Chương 764: Trùng (6)

Duyên phận giữa người với người thật sự rất kỳ diệu, Tần Nhất và mẹ Trần chẳng qua ở chung trong chốc lát, lại không hiểu sao rất hợp khẩu vị đối phương.

Trong phòng, Vân Hoán cúi thấp người xuống cởi giày cởi tất cho Tần Nhất, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ kinh ngạc rớt cằm.

Đế thiếu Vân Hoán lạnh lùng vô tình lại có một ngày sẽ dịu dàng cúi thấp người, đem phần cổ yếu ớt nhất của mình bại lộ trước mặt người khác.

"Vân Hoán, anh nói xem có phải Vân Hiên chơi hơi lớn rồi không?" Tần Nhất quơ quơ chân phải trắng nõn, giọt nước óng ánh lóe tia ánh lấp lánh.

Vân Hoán bắt lấy chân trái của cô, thích ý vân vê, sau đó buông tay ra: "Cái gì lớn với không lớn, nó đã sớm hận chúng ta thấu xương."

Thanh âm của Vân Hoán nhàn nhạt, lúc nhắc tới Vân Hiên giọng nói không có bất kỳ dao động lớn gì.

Tần Nhất cười: "Cũng đúng, có điều hai người không hổ là hai anh em, đều xấu bụng như nhau."

Tần Nhất không muốn nói tiếp chủ đề nặng nề này nữa.

Nhưng cũng rất đúng, một chiêu gϊếŧ người trong vô hình này của Vân Hiên nếu như không phải cô trùng hợp biết tới ấu trúc trùng, toàn bộ căn cứ Kinh Đô chỉ sợ đều thất thủ.

Ngoại trừ lập trường của bọn họ bất đồng, cô thật sự bội phục tài trí của Vân Hiên.

"Ừm, nền móng của Vân gia không phải để trưng cho đẹp, con cái chúng ta tương lai cũng sẽ như thế."

Thanh âm Vân Hoán rõ ràng rất bình thản, thế nhưng Tần Nhất từ bên trong đó nghe ra được từng tia kiêu ngạo.

Người đàn ông này, thật là...

Khóe miệng Tần Nhất lại không kìm chế được cong lên.

"Lại nói anh hố Trần Triệt như thế thật sự ổn chứ?" Vừa nghĩ tới bánh bao nhỏ, vành tai Tần Nhất có hơi ửng hồng, cô bất động thần sắc thay đổi chủ đề.

Cô chỉ sợ người nào đó ban ngày cũng sói tính đại phát, đừng trách cô nghĩ quá nhiều, thật sự là người nào đó đã có nhiều tiền án.

"Có cái gì không tốt, Dương Lâm Hải không thích hợp làm căn cứ trưởng, mà Trần gia cần đứng lên." Vân Hoán xoa xoa đầu Tần Nhất.

"Ừm, có điều lần này vừa đứng lên, Trần Triệt sợ là thành cái gai trong mắt của không ít người."

Không biết tại sao nghĩ đến đây, Tần Nhất không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Quả như lời Tần Nhất nói, Trần Triệt thoáng một cái đã đứng lên, mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Trần Triệt đều bận bịu muốn chết.

Virus bệnh khiến tất cả bác sĩ đều bó tay lắc đầu lại được Trần Triệt đơn giản giải quyết, trong lúc nhất thời, nhóm người còn sống sót đều vô cùng cảm tạ Trần Triệt.

Loại cảm tạ cùng tin tưởng này xuất phát từ tận đáy lòng, trong thoáng chốc, Trần Triệt có không ít người ủng hộ.

Song, Trần Triệt vẫn bề bộn nhiều việc, anh ta vội vàng dẫn người đi khắp nơi tiêu diệt ấu trúc của ấu trúc trùng, không nhìn thì không sao, vừa nhìn tận mắt thì suýt chút anh ta đã trực tiếp nôn ra.

Ấu trùng lít nha lít nhít, không có lấy nổi một chỗ đặt chân tử tế, đặc biệt là nghĩ tới những ấu trùng này có thể tiến vào trong da người, càng khiến người ta cảm thấy ghê tởm hơn.

Trần Triệt bận bịu tối tăm mặt mày, đến lúc mệt như chó mới được thả về nhà, nhưng nghênh đón anh ta không phải câu thăm hỏi ấm áp ân cần, mà là thức ăn cho chó.

Đúng vậy, thức ăn cho chó.

Trần Triệt trợn trắng mắt liếc nhìn hai người đang show ân ái trước mặt: "Tôi bảo này, hai người cứ dính lấy nhau không ngán à, có thể suy nghĩ một chút tới cẩu độc thân như tôi hay không."

Tần Nhất thản nhiên ăn hoa quả Vân Hoán đưa tới: "Một bó tuổi rồi, tôi chưa thấy qua cẩu độc thân nào mà già như thế đấy."

Trần Triệt suýt thì phun ra một ngụm máu, excuse me? Anh ta không nghe nhầm đấy chứ?

Anh ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như này, vậy mà bị cô nói là già?

Thật ra thì...anh ta cũng không có già đến thế đâu nhỉ?

"Thằng nhóc thối, có phải cháu lại bắt nạt Nhất Nhất hay không, lớn tuổi như vậy chỉ biết bắt nạt cô gái nhỏ, khó trách già đầu rồi mà còn không có bạn gái!" Một giọng nói trung khí mười phần vang lên.

Edit by Thanh tỷ

Chương 765: Trùng (7)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play