Chương 764: Trùng (6)
Duyên phận giữa người với người thật sự rất kỳ diệu, Tần Nhất và mẹ Trần chẳng qua ở chung trong chốc lát, lại không hiểu sao rất hợp khẩu vị đối phương.
Trong phòng, Vân Hoán cúi thấp người xuống cởi giày cởi tất cho Tần Nhất, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ kinh ngạc rớt cằm.
Đế thiếu Vân Hoán lạnh lùng vô tình lại có một ngày sẽ dịu dàng cúi thấp người, đem phần cổ yếu ớt nhất của mình bại lộ trước mặt người khác.
"Vân Hoán, anh nói xem có phải Vân Hiên chơi hơi lớn rồi không?" Tần Nhất quơ quơ chân phải trắng nõn, giọt nước óng ánh lóe tia ánh lấp lánh.
Vân Hoán bắt lấy chân trái của cô, thích ý vân vê, sau đó buông tay ra: "Cái gì lớn với không lớn, nó đã sớm hận chúng ta thấu xương."
Thanh âm của Vân Hoán nhàn nhạt, lúc nhắc tới Vân Hiên giọng nói không có bất kỳ dao động lớn gì.
Tần Nhất cười: "Cũng đúng, có điều hai người không hổ là hai anh em, đều xấu bụng như nhau."
Tần Nhất không muốn nói tiếp chủ đề nặng nề này nữa.
Nhưng cũng rất đúng, một chiêu gϊếŧ người trong vô hình này của Vân Hiên nếu như không phải cô trùng hợp biết tới ấu trúc trùng, toàn bộ căn cứ Kinh Đô chỉ sợ đều thất thủ.
Ngoại trừ lập trường của bọn họ bất đồng, cô thật sự bội phục tài trí của Vân Hiên.
"Ừm, nền móng của Vân gia không phải để trưng cho đẹp, con cái chúng ta tương lai cũng sẽ như thế."
Thanh âm Vân Hoán rõ ràng rất bình thản, thế nhưng Tần Nhất từ bên trong đó nghe ra được từng tia kiêu ngạo.
Người đàn ông này, thật là...
Khóe miệng Tần Nhất lại không kìm chế được cong lên.
"Lại nói anh hố Trần Triệt như thế thật sự ổn chứ?" Vừa nghĩ tới bánh bao nhỏ, vành tai Tần Nhất có hơi ửng hồng, cô bất động thần sắc thay đổi chủ đề.
Cô chỉ sợ người nào đó ban ngày cũng sói tính đại phát, đừng trách cô nghĩ quá nhiều, thật sự là người nào đó đã có nhiều tiền án.
"Có cái gì không tốt, Dương Lâm Hải không thích hợp làm căn cứ trưởng, mà Trần gia cần đứng lên." Vân Hoán xoa xoa đầu Tần Nhất.
"Ừm, có điều lần này vừa đứng lên, Trần Triệt sợ là thành cái gai trong mắt của không ít người."
Không biết tại sao nghĩ đến đây, Tần Nhất không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Quả như lời Tần Nhất nói, Trần Triệt thoáng một cái đã đứng lên, mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Trần Triệt đều bận bịu muốn chết.