Chương 765: Trùng (7)
Vẻ mặt Trần Triệt cứng đờ, có chút ai oán nhìn ông cụ đang đi tới.
"Ông nội, có ai nói cháu trai của mình như vậy chứ."
Đi tới đúng là ông cụ Trần, dưới sự giúp đỡ chăm sóc tỉ mỉ của Tần Nhất, thân thể ông cụ Trần khôi phục đặc biệt nhanh.
Trong nhà không có cháu gái, lại thêm tính tình Tần Nhất và ông cụ Trần hợp nhau, quan hệ giữa hai người cực kỳ tốt, ngay cả Trần Triệt với Vân Hoán cũng phải xếp hàng phía sau.
Giờ phút này, ông cụ Trần mặc Đường phục Tần Nhất tìm đến cho ông, tinh thần phấn chấn, nhưng lại dựng râu trừng mắt nhìn Trần Triệt.
(Đường phục: trang phục truyền thống của người Trung Quốc từ thời Nhà Thanh đến nay)
"Cháu trai có cái gì tốt, không đáng yêu chút nào. Nhất Nhất nói rất đúng, bó tuổi rồi vẫn còn là chó độc thân, ông già này cũng phải xấu hổ thay anh."
Ông cụ Trần ghét bỏ nhìn cháu trai nhà mình, khi ánh mắt chuyển lên người Tần Nhất, muốn bao nhiêu hiền hòa có bấy nhiêu hiền hòa, muốn bao nhiêu từ ái có bấy nhiêu từ ái.
"Nhất Nhất à, đói bụng chưa, hôm nay có quả hồ điệp, lát nữa ông nội ép nước trái cây cho cháu uống."
Tần Nhất cười vui vẻ, đỡ ông cụ Trần ngồi xuống, tuy rằng mấy ngày này khôi phục không tệ, nhưng tuổi tác ông cụ dù sao đã lớn, vẫn còn chút tổn thương đến tận cốt lõi cần dưỡng cho thật tốt.
"Vâng, cháu rất thích uống nước trái cây, không biết tại sao mà nước trái cây ông nội Trần ép là uống ngon nhất." Tần Nhất cười tủm tỉm, dáng vẻ cô bé ngoan.
Những năm kia, cô vẫn luôn sống chung với bà ngoại, dỗ người lớn tuổi đối với cô mà nói vẫn tương đối đơn giản.
Ông cụ Trần nghe thế lập tức tâm hoa nộ phóng, đắc ý cười lên.
Trần Triệt nhìn mà cái cằm đều muốn rơi mất, vãi đạn, đây là lão tướng quân bất cẩu ngôn tiếu nhà bọn họ sao, chẳng lẽ do anh ta bận bịu quá nên xuất hiện ảo giác?
(Bất cẩu ngôn tiếu: ăn nói thận trọng, không nói cười tùy tiện.)
Đúng vậy, ông cụ Trần lúc còn trẻ là quân nhân, sau này thậm chí lên tướng quân, vì vậy đã dưỡng thành hình tượng ông cụ nghiêm túc không cẩu thả.
Dịu dàng hiền lành cái gì, đó hoàn toàn là chuyện không thật.
Nhớ lại lúc anh ta mới hơn một tuổi, việc gì ông cụ cũng bảo anh ta tự mình làm, nghĩ lại mà nước mắt chua xót.
Thế nhưng hiện tại anh ta nhìn thấy cái gì?