Chương 763: Trùng (5)

Nhiệt tình của mẹ Trần Tần Nhất cùng Vân Hoán hoàn toàn ngăn cản không nổi, đành phải ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ ăn.

Đồng dạng còn có Trịnh Như Mộng đứng ngồi không yên.

Trịnh Như Mộng hiện tại vô cùng nôn nóng, nhà đang ở trước mắt, thế nhưng cô ta lại không thể trở về, quả thực là ngứa tâm ngứa phổi.

Khóe miệng Tần Nhất mơ hồ thể hiện sự chế giễu, nhưng trên mặt tỉnh bơ, ưu nhã uống nước trái cây.

Đây là loại hoa quả sản phẩm mới, quả hồ điệp, bề ngoài nhìn giống quả đào mật, nhưng hai bên của nó có chút mở ra, giống như là cánh bướm, cho nên gọi là quả hồ điệp.

Ở tận thế, hoa quả rau dưa là quý giá nhất, ngay cả quả hồ điệp cũng là Trần Triệt phí sức lực lớn mới kiếm về được, hơn nữa còn khá nhiều.

Thế nhưng mẹ Trần lại không chút do dự lấy ra cho Tần Nhất ép nước trái cây, có thể thấy được mẹ Trần rất thích Tần Nhất.

Trịnh Như Mộng ở bên cạnh nhìn mà nuốt nước miếng, thế nhưng cô ta biết Tần Nhất lạnh nhạt, cũng không dám đòi cô.

Chủ yếu là cô ta biết dù có đòi ăn Tần Nhất cũng sẽ không cho, vì Tần Nhất là người phụ nữ ích kỷ.

Tốc độ của mẹ Trần rất nhanh, chỉ chốc lát ba bát mì thịt băm thơm ngào ngạt đã được bưng lên.

Trịnh Như Mộng nhìn thấy ăn mắt liền sáng lên, mẹ Trần rốt cuộc thiện tâm, đối Trịnh Như Mộng đối xử như nhau.

Mặc dù bà không thích cô gái này, nhưng nghĩ tới tình huống của Trịnh gia, có chút đồng tình nhìn Trịnh Như Mộng.

Tần Nhất cũng không ngăn cản, ba người bình an vô sự ăn xong bữa cơm.

Trịnh Như Mộng thèm ăn đến hỏng rồi, khí chất thục nữ ngày xưa hoàn toàn không còn, ăn như hổ đói.

Quá lâu rồi cô ta chưa từng được ăn đồ mỹ vị như vậy. Trên thực tế, những cái bánh bích quy Tần Nhất cho cô ta cũng rất trân quý, nhưng để mà so sánh, cô ta liền không vừa lòng.

Tần Nhất cũng mặc kệ cô ta, bên ngoài bây giờ loạn như vậy, bản thân Trịnh Như Mộng cũng không dám tự bỏ đi, đành phải không cam lòng quay lại phòng khách mẹ Trần chuẩn bị cho cô ta nghỉ ngơi.

"Bác gái, bác không cần phải để ý đến cô ta, cô ta tâm rất lớn, bác đối xử với cô ta tốt, chưa chắc cô ta có thể nhìn rõ, nói không chừng trong lòng còn đang oán trách bác không công bằng."

Tần Nhất từ không gian lấy ra đĩa xếp hoa quả đã chuẩn bị xong đưa cho mẹ Trần.

Anh đào tươi ngon, thanh long ruột đỏ đẹp mắt, còn có rất nhiều hoa quả trân quý khác, mẹ Trần có chút kinh ngạc.

Đồ vật bên ngoài có thể ngộ nhưng không thể cầu, ở trong tay cô gái nhỏ này giống như thật đơn giản, có điều trong lòng bà càng nhiều hơn chính là vui mừng.

A Hoán có một nửa kia giỏi như vậy, bà rất vui vẻ yên tâm.

Mẹ Trần cũng không khách khí với Tần Nhất, phụ nữ đều rất thích ăn hoa quả: "Bác biết, chỉ là có chút đồng tình con bé, Trịnh gia quá nhẫn tâm."

Bà cũng không định xen vào việc của người khác, vừa rồi bà cũng đã thấy, sau khi Trịnh Như Mộng ăn xong đến một câu cảm ơn đều không có, như chuyện đương nhiên vỗ vỗ bụng liền đi, hơn nữa còn phàn nàn thịt băm bà cho vào ít.

Tần Nhất rót cho Vân Hoán với mẹ Trần cốc nước trái cây: "Chuyện của Trịnh gia không liên quan gì đến chúng ta, bác gái, có vài người phải đề phòng cẩn thận."

Người Trịnh gia cũng không phải hạng người tốt lành gì, tuy Tần Nhất cô cũng không phải người tốt, nhưng người Trịnh gia là loại tiếu lý tàng đao, tâm nhãn so với cây kim còn nhỏ hơn,quan trọng nhất là không biết lúc nào bọn họ sẽ ở sau lưng đẩy ngươi một tay.

Đừng hỏi cô làm sao mà biết được, trí nhớ từ đời trước cũng không phải bã đậu.

Mẹ Trần cười cười, dí dỏm nháy mắt với Tần Nhất: "Bác biết, Trịnh gia và Trần gia cũng chỉ là giao tình ngoài mặt mà thôi."

Tần Nhất cũng cười, cánh môi đỏ hồng giống như là đánh qua son, xinh đẹp không tưởng nổi.

Mẹ Trần nhìn mà lòng mềm nhũn, bà vẫn luôn muốn có một cô con gái xinh đẹp hiểu chuyện, đáng tiếc cuối cùng lại là một tên nhóc thối không nghe lời, ngay cả Vân Hoán sau đó tới nhà cũng là một nhóc con.

Giờ khắc này, mẹ Trần triệt để coi Tần Nhất như con gái của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play