Chương 762: Trùng (4)

Nói rồi Trần Triệt hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời đi.

Sau khi Trần Triệt rời đi, Tần Nhất nhướng mày: "Anh ta làm gì đắc tội anh mà muốn hố người ta như thế?"

Đừng tưởng rằng cô nhìn không ra, vừa mới người này đào cho Trần Triệt rất nhiều hố, cố tình mỗ nhị hóa ngu ngốc nào đó hoàn toàn nhìn không ra, còn vô cùng cao hứng nhảy vào bên trong.

Chỉ số IQ này, đúng là vô cùng cảm lạnh.

"Không có gì, chỉ là thấy anh ta quá nhàn, vừa vặn có thể tìm chút việc cho anh ta làm." Vân Hoán nhàn nhạt trả lời, hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi hố bạn tốt.

Chỉ là tiểu nhân nhi trong lòng anh không ngừng cười lạnh, hừ, Triệt ca ca? Thất Thất của anh cho tới bây giờ chưa từng thân mật gọi anh như thế!

Tần Nhất kỳ dị nhìn Vân Hoán một cái, hiển nhiên là không tin.

Vừa vặn lúc này mẹ Trần bưng một bát nước muối đến, sau khi bà cho ông cụ Trần uống, hòa nhã nhìn về phía Tần Nhất và Vân Hoán: "A Hoán với Nhất Nhất mệt rồi nhỉ, phòng nghỉ trong nhà đã sớm thu dọn xong, đợi lát nữa bác làm ít đồ ăn cho hai đứa, sau đó hẵng đi nghỉ ngơi."

Mẹ Trần hiện tại càng nhìn Tần Nhất càng thích, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, lúc này, mẹ Trần đã chân chính công nhận Tần Nhất.

"Đúng rồi, cha Trần của con chút nữa là trở lại, ông ấy biết con đến vô cùng vui mừng, ông nội Trần của con cũng thế, đặc biệt là khi biết con đã tìm được tri âm của mình, trên mặt nhìn không ra, nhưng trong lòng chắc đang vụиɠ ŧяộʍ vui thay đó."

Mẹ Trần cười khẽ, dung mạo bà dịu dàng, không tính là xinh đẹp nổi trội, thuộc về kiểu càng xem càng thấy đẹp mắt.

"Vâng, cháu đã biết." Vân Hoán không quá quen cùng người nhà thân cận như thế, đặc biệt là trưởng bối lớn tuổi.

"À, đúng rồi, cô gái bên ngoài là con gái nhỏ của Trịnh gia nhỉ." Mẹ Trần hỏi một câu.

Trên thực tế, khi nhìn thấy Trịnh Như Mộng bà có chút kinh ngạc, nhưng bà cũng không phải rất thích cô gái này, hay làm ra vẻ lại ngang ngược, hoàn toàn không có dáng vẻ đáng yêu xinh xắn mà các cô gái nhỏ nên có.

Thời điểm Trịnh Như Mộng mất tích, bà từng thấy đáng tiếc thay, dù sao cũng là một người sống sờ sờ, chỉ là Trịnh gia kia quá mức lãnh huyết, tìm mấy ngày liền từ bỏ, còn nói Trịnh Như Mộng nhất định là bị gϊếŧ hại.

Bây giờ bị vả mặt rồi nhỉ?

Có điều, hình như Trịnh Như Mộng còn chưa biết Trịnh gia đã từ bỏ cô ta.

"Vâng, là Trịnh Như Mộng, cháu và Vân Hoán nửa đường cứu được cô ta, hiện tại là người hầu của cháu." Tần Nhất cười khẽ: "Phu nhân không cần phải để ý đến, tùy tiện sắp xếp cho cô ta một gian phòng là được."

Mẹ Trần cười dịu dàng: "Nhất Nhất không cần khách sáo như thế, gọi bác gái hoặc mẹ Trần là được. A Hoán là con trai còn lại của Trần gia chúng ta, con chính là con dâu của chúng ta."

Vân Hoán sống ở Trần gia một khoảng thời gian, thời điểm tối tắm bất lực nhất trong đời anh, là người Trần gia giúp đỡ anh vượt qua. Tuy rằng nhiều năm qua anh không trở về nhìn xem, nhưng trong âm thầm vẫn sẽ thỉnh thoảng chú ý tới Trần gia.

"Bác gái." Tần Nhất biết nghe lời phải.

"Đứa bé ngoan." Mẹ Trần cười khẽ.

Nước muối quả thực rất hữu hiệu, vừa cho uống không lâu, sắc mặt ông cụ Trần đã tốt lên rất nhiều, hô hấp cũng bắt đầu vững vàng hơn.

"Tình huống của ông cụ Trần có chút nghiêm trọng, một ngày phải cho uống ba lần, hai ngày liền có thể gϊếŧ chết ấu trúc trùng trong cơ thể. Nhưng tuổi của ông đã lớn, ngày sau còn phải dưỡng thật tốt."

Tần Nhất vừa nói vừa tính toán xem bên trong không gian có thứ gì có ích với thân thể ông cụ Trần.

"Bác đã biết, đúng rồi, các con cũng đói bụng rồi nhỉ, bác đi nấu chút mì sợi cho hai đứa."

Mẹ Trần bưng bát đi phòng bếp.

Edit by Thanh tỷ

Chương 763: Trùng (5)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play