Chương 761: Trùng (3)
Tần Nhất cười khẽ: "Phu nhân đừng lo lắng, loại vật này nhìn thì buồn nôn biếи ŧɦái, nhưng cách diệt trừ lại vô cùng đơn giản, bọn chúng sợ nước muối."
Đây là biện pháp mà bác sĩ khi đó nghiên cứu rất lâu mới tìm ra.
Mẹ Trần vẻ mặt vui mừng: "Tôi lập tức đi chuẩn bị."
Biết cách giải quyết, Trần Triệt trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, anh ta cảm kích nhìn Tần Nhất. Nếu không có cô, ông nội sợ rằng khó qua khỏi trận bệnh kỳ quái này, thậm chí, toàn bộ căn cứ đều gặp nguy hiểm, dù sao cũng không ai biết loại vật này là gì.
"Nhất Nhất, cảm ơn em, về sau em chính là người nhà của bọn anh, Triệt ca sẽ luôn bảo kê cho em."
Vân Hoán thản nhiên nhìn Trần Triệt một cái, đôi mắt đào hoa thâm thúy, bên trong lóe lên tia sáng ý tứ hàm xúc không rõ.
Anh kéo tay Tần Nhất, tỉ mỉ lau sạch tay cho cô, sau đó hững hờ nói: "Ông nội Trần đã không có việc gì, không phải anh nên đi làm chính sự à, trong căn cứ các anh còn có nhiều người đang nằm chờ đó. Với lại, nguồn gốc của đám côn trùng này vẫn chưa rõ ràng lắm, ai biết bọn chúng đang trốn ở nơi nào."
Vân Hoán nói như thế, Trần Triệt lập tức phản ứng kịp, anh ta bị câu "trốn ở nơi nào" của Vân Hoán làm cho rùng mình buồn nôn, vừa nghĩ tới không biết trong góc xó xỉnh nào trong phòng anh ta có côn trùng đang trốn, toàn thân anh ta liền không được tự nhiên.
Nhưng anh ta cũng không muốn một mình đi tìm côn trùng!
"À ờ, A Hoán à, cậu xem bao năm qua anh đối xử với cậu rất không tệ có đúng không, đều nói hoạn nạn thấy chân tình, cậu nhất định không đành lòng để cho anh một mình đối diện với những thứ ghê tởm đó đúng không?"
Trần Triệt lấy lòng nhìn Vân Hoán, tinh mâu sáng lấp lánh, chỉ thiếu không có cái đuôi vẫy vẫy phía sau.
Tay Tần Nhất trắng nõn thon dài, vô cùng đẹp mắt, ngay cả móng tay cũng hồng hào dễ thương, nhìn rất ngon miệng.
Vân Hoán chuyên chú ngắm tay Tần Nhất, đầu ngẩng cũng không ngẩng lấy một góc: "Tôi nhẫn tâm."
Một câu liền đả kích mãnh liệt trái tim mong manh của Trần Triệt, quả nhiên là có dị tính nhưng không có nhân tính, trái tim anh ta đau quá, không yêu nổi, không yêu nổi.
Lau sạch sẽ từng ngón tay Tần Nhất xong, lúc này Vân Hoán mới bố thí cho Trần Triệt một ánh nhìn: "Tôi chỉ là tới đây du lịch, việc của căn cứ Kinh Đô tôi không muốn quản, cũng không tới phiên tôi quản, nếu không một vài người nào đó sẽ muốn bùng nổ."
Trần Triệt ngẩn người, lập tức nở nụ cười: "Là anh không cân nhắc chu đáo, thôi được, xem ra anh trời sinh là mệnh vất vả, các cậu ở chỗ này nghỉ phép vui vẻ, anh đây đi làm chính sự."
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Trần Triệt vẫn mang theo từng tia u oán.