Chương 753: Đến Kinh Đô (11)
Vân Hoán không biết tại sao Tần Nhất lại có địch ý với Trịnh Như Mộng, nhưng làm người chồng tốt nhị thập tứ hiếu, việc cô vợ nhỏ nhà mình làm nhất định là đúng, cho nên Vân Hoán cũng không để ý.
Kỳ thật, anh cũng rất không thích Trịnh Như Mộng, tựa như anh trai Trịnh Trọng của cô ta, làm người ta ghét.
Năm đó, trong nhà anh xảy ra chuyện, anh được đón đến Trần gia, Trịnh Như Mộng như thế nào giễu cợt anh, chó nhà có tang vô dụng, là tang môn tinh khắc chết cả nhà.
Đứa bé không bao lớn nhưng lại nói đầy lời ác độc, cũng xem như ép chết cọng cỏ cuối cùng của anh, anh, mắc bệnh trầm cảm.
Song, những năm qua anh chưa hề động tới Trịnh gia, sự chú ý của anh một mực ở trên người Tần Nhất. Hơn nữa, lúc đó anh mới vừa phát triển căn cứ, căn cơ còn yếu, vươn tay không tới căn cứ Kinh Đô, còn có một việc, chính là không muốn khiến ông cụ Trần thất vọng.
"Cái này... cô gái, sao cô có thể nói như vậy chứ, ai mà không phải con cái gia đình trong sạch, tôi cũng không nguyện ý trở thành như hiện tại. Nếu như là cô, cô có thể làm gì chứ." Trịnh Như Mộng nói nói rồi thút thít khóc òa.
Tần Nhất đung đưa hai chân, lắc chân giọt nước nơi mắt cá chân lóe sáng lấp lánh, khiến làn da càng thêm trắng nõn.
Ánh mắt Trịnh Như Mộng lấp lóe, nhìn mà nóng mắt không thôi, đồ vật xinh đẹp như vậy, nếu như là của cô ta thì tốt biết bao.
Tham lam trong mắt Trịnh Như Mộng tự nhiên Tần Nhất thấy được, cô cười cười, cũng không thèm để ý: "Được thôi, cô đã đáng thương như vậy thì tôi sẽ cứu cô, thế nhưng cô phải trở thành người hầu của tôi, thế nào, suy nghĩ kỹ đi."
Tần Nhất nói xong liền mặc kệ cô ta, quay người đi đến bên cạnh Vân Hoán, thân mật đút anh ăn trái cây.
Chỉ vì cô cực kỳ có tự tin, Trịnh Như Mộng sẽ đồng ý.
Quả nhiên, không qua bao lâu, Trịnh Như Mộng liền đi tới, không cam lòng trong đáy mắt nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng nhu thuận: "Tôi, tôi đồng ý yêu cầu của cô."
Tuy nói như vậy nhưng cô ta vẫn dè dặt cẩn thận nhìn Vân Hoán, xấu hổ mang theo e sợ, dáng vẻ thịnh thế Bạch Liên Hoa.
Tần Nhất hững hờ nhẹ gật đầu, con ngươi đen nhánh là một mảnh trào phúng, cô từ trong ba lô móc ra giấy với bút, nghiêm túc viết xuống giấy bán thân của Trịnh Như Mộng.
"Cô cầm, ký tên tiện thể ấn dấu tay." Tần Nhất lại cắn một quả anh đào, xoa bụng mình, cảm giác ăn không vô nữa.
Cô vẫn là thích ăn thịt hơn.
Gương mặt Trịnh Như Mộng cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Tần Nhất làm tuyệt (đường) đến như thế, nếu như cô ta ký thật, cô ta liền thật sự trở thành người hầu của cô gái này.
Thế nhưng bị mặt sẹo ở một bên nhìn chằm chằm, cô ta khẽ cắn môi, vẫn quyết định ký xuống.
Chẳng qua là một tờ giấy bán thân mà thôi, đợi đến khi cô ta giành được niềm vui của Vân Hoán thì ai sợ ai, đến lúc đó cô ta nhất định phải đem cô bán đến nơi hạ đẳng nhất.