Chương 752: Đến Kinh Đô (10)
Con ngươi Tần Nhất càng lúc càng tối xuống, mặc dù cô đang cười, nhưng cảm giác mang tới lại lạnh rét thấu xương.
Tâm tư Vân Hoán thời thời khắc khắc đều ở trên người Tần Nhất, thay đổi đột ngột của cô, làm sao anh lại nhìn không ra.
Dường như là từ lúc Trịnh Như Mộng xuất hiện, cảm xúc của tiểu gia hỏa liền không đúng.
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán lạnh đi, căn bản không nhìn Trịnh Như Mộng, mà đi đến trước mặt Tần Nhất, lo lắng nâng mặt cô lên: "Thất Thất, làm sao vậy, không thoải mái à?"
Tần Nhất đè xuống bạo ngược quay cuồng trong lòng, lắc đầu: "Em không sao, không cần lo lắng cho em."
Giọng nói mềm mềm nhẹ nhàng vô cùng dễ nghe, cũng thành công làm cho Trịnh Như Mộng chú ý tới cô.
Ánh mắt đầu tiên cũng là kinh diễm, cô ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua người xinh đẹp như vậy, ngay cả đệ nhất mỹ nữ Kinh Đô Lâm Oản Oản cũng không xinh đẹp bằng cô, thế nhưng ghen ghét đố kị cũng theo đó mà đến.
Không chỉ ghen ghét mặt của cô, còn ghen ghét người đàn ông này đối xử tốt với cô.
"Vị tiên sinh này..." Trịnh Như Mộng khẽ cắn hàm răng, điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Hoán, thanh âm ngọt ngấy là thứ đàn ông yêu thích nhất.
Mặt sẹo vẻ mặt tức giận, hắn từ bên trong miệng Zombie cứu được cô ả Như Mộng, suốt một năm trời, trong thời gian một năm này hắn đối xử với cô ả so với người khác tốt hơn nhiều.
Ngày thường dỗ ngon dỗ ngọt nhiều như vậy, cô ả cũng nói với hắn cô ả sẽ không phản bội hắn, nhưng bây giờ thì sao, tất cả chẳng qua phần lớn là lời dối trá.
Quả nhiên là con hát vô tình, **** vô ý.
Có điều, hắn hiện tại giận mà không dám nói gì, nếu như hai vị này muốn dẫn Như Mộng đi, hắn cũng không có cách gì.
Vân Hoán giống như không hề nghe thấy lời Trịnh Như Mộng nói, chỉ dịu dàng vì Tần Nhất vén lại những sợi tóc rối: "Không thoải mái thì nghỉ ngơi một lúc, ăn cơm xong dựa vào anh ngủ một giấc."
Khóe môi Tần Nhất cong lên, đôi mắt trong veo trở nên vui vẻ rạng rỡ, giống như là lưu ly: "Ừm, được."
Vân Hoán không coi ai ra gì show ân ái, hôn một cái lên trán Tần Nhất, sau đó nói với Trịnh Như Mộng: "Giọng cô quá ồn."
Sắc mặt Trịnh Như Mộng tái đi, người đàn ông này, người đàn ông này thế mà ghét bỏ cô ta ồn ào?
Trong lòng mặt sẹo âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ là ánh mắt nhìn Như Mộng không còn ôn nhu cùng quan tâm trước đó.
Trịnh Như Mộng rùng mình một cái, cô ta biết, đây là cơ hội duy nhất của mình, nếu như, nếu như cô ta không thể đi theo hai người kia rời đi, kết quả của cô ta chỉ có một.
"Vị tiểu thư này, cứu tôi với." Bất đắc dĩ, Trịnh Như Mộng đành phải hướng Tần Nhất cầu xin.