Chương 754: Đến Kinh Đô (12)
"Cô cũng ra ngoài." Tần Nhất nhíu mày có chút không vui nhìn Trịnh Như Mộng vẫn đứng ì trước mặt.
Trịnh Như Mộng trông mà thèm chảy nước miếng, thế nhưng nghe được lời Tần Nhất nói, tâm không cam tình không nguyện đi ra ngoài, chỉ là trong lòng không ngừng tính toán, nhiều đồ ăn như vậy nhất định sẽ để lại cho cô ta một chút.
Khiến người ta ghét cuối cùng đã đi, Tần Nhất và Vân Hoán hưởng thụ thời gian cơm trưa ấm áp, đương nhiên, nếu như người nào đó không có liên tục gắp nấm hương cô không thích ăn cho cô thì càng tốt hơn.
Cơm nước xong xuôi, Tần Nhất và Vân Hoán chuẩn bị lên đường, bệnh của ông cụ Trần cấp bách, tuy anh bảo Lâm Bạch gửi tới trước không ít thuốc men, thế nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy ông ấy mới yên tâm được.
Trịnh Như Mộng đói bụng, vẻ mặt không cam tâm, nhiều đồ ăn như vậy mà bọn họ một chút cũng không để lại cho cô ta, cô gái kia sao lại xấu tính như thế.
Trịnh Như Mộng đem hết thảy đều ghi hận lên người Tần Nhất, Tần Nhất cũng không thèm để ý, chỉ ném túi lương khô cho cô ta: "Nè, đây là đồ ăn một ngày của cô, đừng có ăn hết một lần, với lại, cô mau đi tìm một chỗ tắm rửa đi, mùi trên người cũng quá nồng rồi."
Mặt Trịnh Như Mộng thoắt cái đỏ bừng, cô ta cẩn thận nhìn qua Vân Hoán, chạm phải chán ghét nhàn nhạt trong mắt anh, hận trong lòng càng lúc không cách nào che giấu.
Cô, cô cố ý, cố ý ở trước mặt Vân Hoán khiến cô ta khó xử như vậy.
Trịnh Như Mộng xấu hổ nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Không có váy à, tôi không thích quần áo thể thao."
Bộ quần áo thể thao màu lam trên tay quá khó coi, cô ta hoàn toàn không thích.
Tần Nhất hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng giễu cợt: "Cô còn tưởng rằng mình là đại tiểu thư à, có mặc đã không tệ rồi, hoặc là cởi trần, hoặc là mặc cái này, tùy cô chọn."
Tất cả ôn nhu cùng kiên nhẫn của Tần Nhất đều dành cho người mình quan tâm, đối với người cô ghét, cô chỉ nói lời độc miệng.
Trịnh Như Mộng đành chịu, may mắn phụ cận có một con sông nhỏ, ngày thường đám mặt sẹo chính là ở nơi này tắm rửa.
Đợi một lúc Trịnh Như Mộng mới tắm rửa sạch sẽ đi tới, không thể không nói, dáng vẻ cô ta đúng là rất thanh tú.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày cong cong, thủy mâu ôn nhu, tiểu gia bích ngọc.
Chỉ là Trịnh Như Mộng có phần ghét bỏ kéo kéo bộ quần áo thể thao trên người, vẻ mặt nhìn về phía Tần Nhất đặc biệt ghen tị.