Chương 751: Đến Kinh Đô (9)
Mặt sẹo nghe xong vui mừng không thôi, không muốn đồ ăn của bọn hắn là tốt nhất, như vậy hắn còn có thể tiết kiệm chút đỉnh.
Vân Hoán vô cùng nhanh chóng lấy ra các loại nguyên liệu nấu ăn, mặt sẹo nhìn hoa hết cả mắt.
CMN, đây không phải là gạo sao, còn có cái kia, cái kia không phải nấm hương ư, còn có còn có thật nhiều thức ăn hắn đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy.
Giờ khắc này mặt sẹo mới biết được, hai người này tuyệt đối là người hắn không chọc nổi, chỉ bằng những đồ vật trân quý không khác gì gấu trúc mà bọn họ tùy tiện lấy ra, thân phận đối phương tuyệt đối không thấp.
Tần Nhất nhìn thấy nấm hương, đôi mày thanh tú nhăn lại, trong mắt phượng lộ rõ sự ghét bỏ: "Em không thích ăn nấm hương."
Vân Hoán lắc đầu, đưa cho Tần Nhất một hộp hoa quả cùng sữa bò đã chuẩn bị: "Không được kén ăn, ăn trước chút hoa quả lót dạ, đợi chốc lát liền có thể ăn cơm."
Ấn tượng đầu tiên Tần Nhất cho anh khắc quá sâu, dinh dưỡng không đầy đủ, vô cùng nhỏ gầy, cho nên Vân Hoán ngày thường rất chú ý đến việc ăn uống của Tần Nhất.
Mặt sẹo ở một bên liên tục nuốt nước miếng, hắn vô cùng muốn lớn tiếng nói, cô không thích ăn thì cho tôi, bao nhiêu tôi cũng có thể ăn được.
Dáng dấp Vân Hoán và Tần Nhất vô cùng đẹp, quần áo lại sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn là biết có thực lực.
Còn không phải sao, có người đã bắt đầu động tâm tư.
"Cầu xin anh, cứu tôi với, tôi là con gái nhỏ của Trịnh gia Kinh Đô Trịnh Như Mộng, nếu như anh cứu tôi trở về, tôi sẽ bảo anh trai tôi cho anh rất nhiều tinh hạch."
Một người phụ nữ bẩn thỉu đột nhiên bổ nhào tới trước mặt Vân Hoán, gương mặt thanh tú vô cùng đáng thương nhìn Vân Hoán, mềm yếu nhu nhược.
Ánh mắt đầu tiên của Trịnh Như Mộng khi nhìn thấy Vân Hoán chính là kinh diễm, thân là con gái Trịnh gia, cô ta cũng coi như gặp qua rất nhiều người, thế nhưng không có một ai giống người đàn ông trước mắt này có hương vị như thế.
Đúng vậy, có hương vị, lạnh lùng lãnh đạm, nhưng có lúc lại lộ ra từng tia dịu dàng, khiến cho người ta hoàn toàn không rời mắt nổi.
Nhưng, càng khiến cô ta để tâm là người đàn ông này có thể cứu cô ta, mang cô ta rời khỏi ổ thổ phỉ.
Trịnh Như Mộng, Tần Nhất trong lúc lơ đãng cười cười, thế giới này đúng là nhỏ bé, bọn họ đang chuẩn bị đi Kinh Đô thì cô con gái nhỏ của Trịnh gia Trịnh Như Mộng thế mà lại xuất hiện ở ngay trước mắt mình.