Chương 750: Đến Kinh Đô (8)
Tên to con một mét tám ba khóc kiểu lê hoa đái vũ, thế nhưng phối hợp với thanh tuyến thô ráp và khuôn mặt dữ tợn, thật khiến người ta cay con mắt.
"Vân Hoán, anh thấy sao?" Tần Nhất bị tiếng khóc oang oang này nháo cho đau đầu, cô cho tới bây giờ chưa thấy qua đàn ông có thể khóc như thế.
Tần Nhất ngước cái cổ thiên nga duyên dáng lên, lông mi thon dài dày đậm giống như bàn chải nhỏ, khiến lòng Vân Hoán ngứa ngáy.
Mặt sẹo khóc nấc lên, tội nghiệp nhìn qua Vân Hoán.
Ấn đường Vân Hoán giật giật, giữa trưa nắng chói chang, tuy bây giờ mùa hè đã qua, nhưng thời tiết vẫn nóng không chịu được, cứ giằng co như vậy một hồi, chóp mũi Tần Nhất đã xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Vân Hoán đau lòng lau mồ hôi thay Tần Nhất, tay to rộng vì Tần Nhất che đi ánh mặt trời, tuy rằng tác dụng không đáng nhắc tới.
"Chúng tôi cũng không truy cứu gì các anh, mở cửa kho hàng ra, ăn xong cơm trưa chúng tôi sẽ rời đi." Vân Hoán lạnh lùng nhìn mặt sẹo, đôi mắt đào hoa đa tình lạnh nhạt.
Mặt sẹo bị nhìn mà toàn thân rởn cả lông tóc, cho đến giờ phút này, hắn rốt cục có thể khẳng định, người đàn ông này cũng không phải là tên bám váy phụ nữ như hắn tưởng tượng, có lẽ đối phương so với người phụ nữ kia còn đáng sợ hơn.
Mặt sẹo liền vội vàng đứng lên, khom người nịnh nọt cười với Tần Nhất cùng Vân Hoán: "Xem hai vị nói này, đừng nói là một lúc, ngay cả ở lại chỗ này mấy ngày đều không thành vấn đề."
Hắn cũng coi như đã nhìn ra, hai người đối với chỗ này của hắn hoàn toàn không có hứng thú, cũng chướng mắt, có điều đây đối với mặt sẹo mà nói là cực tốt.
Bọn họ chướng mắt, nhưng chỗ này lại là nơi sinh sống yên ổn an toàn mà bọn hắn khó có được.
Đám đàn em của mặt sẹo nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của lão đại nhà mình, cũng hiểu hôm nay bọn hắn đá trúng thiết bản. Thật ra người đi qua con đường này không nhiều, bọn hắn cũng không phải người xấu tội ác tày trời gì, sẽ chỉ đoạt vật tư của những người giàu có.
Mặt sẹo mở cửa nhà máy, cười bồi: "Hai vị mời vào mời vào."
Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất đi vào, mặc dù là nơi một đám đàn ông ở, nhưng ngược lại ngoài ý muốn trông khá sạch sẽ.
Vân Hoán nhẹ gật đầu, bệnh thích sạch sẽ như anh vẫn có thể chấp nhận được mấy phần.
Song, anh quét mắt một vòng liền thấy trong góc tường có mấy người phụ nữ đang run run rẩy rẩy, bọn họ vừa tiến vào, những người phụ nữ này toàn bộ co lại thành một đoàn, quần áo tả tơi nhưng sắc mặt cũng không tệ lắm, vừa nhìn cũng biết phương diện ăn uống không hề bị khắt khe.
Nhưng chuyện này không có liên quan gì tới bọn họ.