Chương 704: Phệ Thiên (9)
Mặc dù nhân loại và Zombie là thiên địch, nhưng chưa chắc hai bên không thể sống chung hòa bình, cho nên bán thú nhân cũng có thể.
Không thể không nói, ý nghĩ này của Vân Hiên không mưu mà hợp với Tần Nhất.
Nhưng đối với tiến sĩ Lâm mà nói, suy nghĩ này của Vân Hiên lại làm cho hắn rất tức giận, thậm chí cảm thấy Vân Hiên thật ra là muốn trở lại Vân gia, trở lại bên người Vân Hoán.
Thế là lửa giận công tâm, tiến sĩ Lâm hoàn toàn đánh mất lý trí, bắt đầu quất cậu. Đúng vậy, không sai, chính là quất, dùng roi ngâm muối hung hăng đánh xuống lưng cậu, một lần đánh chính là rất lâu, mãi đến khi cậu không kiên trì nữa.
Nhưng cậu có ngạo cốt của người Vân gia, mỗi lần hôn mê cậu đều không chịu khuất phục.
Cậu cũng phát hiện, tiến sĩ Lâm giống như mắc bệnh gì đó, dường như không thể khống chế chính mình, mỗi lần tức giận liền tàn nhẫn đánh cậu, sau đó lại run rẩy khóc lóc cầu xin cậu tha thứ, nói không phải bản thân cố ý.
Vân Hiên lựa chọn tha thứ, thế nhưng đổi lại là sự không tín nhiệm hết lần này tới lần khác, cậu đã nói sẽ không bỏ rơi hắn đi tìm Vân Hoán, thế nhưng làm thế nào hắn cũng không chịu tin.
Câu nói vừa xong của tiến sĩ Lâm là khúc nhạc dạo trước mỗi lần muốn đánh cậu.
"Haizz." Vân Hiên nhìn tiến sĩ Lâm một cái thật sâu: "Anh hà tất phải như vậy, tôi đã nói sẽ không bỏ rơi anh."
Tiến sĩ Lâm muốn hại chết Vân Hoán và Tần Nhất, thậm chí là A Sâm, chỉ vì cậu có quan hệ tốt với họ.
"Em gạt ta, em đang gạt ta, làm sao em có thể không rời đi, Vân Hoán là người nhà của em, Tần Nhất là người em thích, thậm chí A Sâm, em cũng nguyện ý lộ ra khuôn mặt tươi cười với hắn. Thế nhưng tại sao, tại sao em luôn đối xử với ta nhẫn tâm như vậy."
Đôi mắt tiến sĩ Lâm đỏ bừng, khuôn mặt tuấn tú càng trở nên dữ tợn.
Hắn căn bản không tin tưởng lời Vân Hiên, Vân Hiên đối với tất cả mọi người đều tốt, nhưng với hắn lại vô tình, hắn làm nhiều chuyện như vậy đều chỉ vì cậu, thế nhưng lại đổi không được một nụ cười của cậu.
Nếu đã như vậy, hắn liền gϊếŧ sạch hết những người mà cậu quan tâm, để trong mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn.
Lệ khí trên người tiến sĩ Lâm càng ngày càng nghiêm trọng, hắn gào lên một tiếng, sau đó triệt để biến thành thú.
Thân thể cao lớn, giống như một tòa núi nhỏ, toàn thân được vảy màu đen cứng rắn bao bọc, con mắt màu nâu nhạt to như chuông đồng hung tợn nhìn chằm chằm Vân Hoán, hận không thể xé người này thành mảnh nhỏ, cái đuôi to khỏe, trên đầu còn có hai cái sừng.