Chương 705: Phệ Thiên (10)
Tần Nhất suy đoán, tiến sĩ Lâm hẳn là từ lúc còn rất nhỏ đã trở thành bán thú nhân.
"Anh biết nhược điểm của Phệ Thiên thú không?" Tần Nhất hỏi.
Tần Nhất cảm giác vận mệnh thật thần kỳ, một đời này, cô quen biết Phượng Khuynh Ca và Quân Mặc Ly của đại lục Tinh Thần, kết bạn với họ, sau đó bọn họ lại tới thế giới của cô, nếu không phải Quân Mặc Ly, có lẽ mãi mãi các cô cũng sẽ không biết thú hình tiến sĩ Lâm.
Thật giống như từ nơi sâu xa, hết thảy đều đã được chú định sẵn.
Quân Mặc Ly nghĩ nghĩ, hắn nói cho Tần Nhất nhược điểm của Phệ Thiên thú cũng không tính là quấy nhiễu thế giới này đi?
"Phệ Thiên thú thích nhất chính là ăn, nhược điểm của nó cũng liên quan tới việc ăn, ngươi có đồ gì ăn ngon không? Nếu có thì có thể khống chế nó, chẳng qua việc khống chế chỉ là nhất thời."
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, loài thú hung ác như thế sao lại có cái nhược điểm bán manh như vậy chứ?
Rõ ràng là kịch bản khổ vì tình, sao bỗng nhiên lại biến thành hài kịch ngốc manh gây cười rồi, cái này không khoa học á.
Bên trong không gian của Tần Nhất có rất nhiều mỹ thực, cô thử từ trong không gian lấy ra dê nướng nguyên con đã chuẩn bị trước đó, thịt dê thơm nức rắc thêm chút rau thì là, vô cùng thơm.
Quả nhiên như Quân Mặc Ly nói, tiến sĩ Lâm, không, phải là Phệ Thiên thú ngừng lại, đôi con ngươi vốn đang nhìn chằm chằm vào Vân Hoán lập tức bị dê nướng nguyên con hấp dẫn.
Phệ Thiên thú mặc dù thích ăn, nhưng chỉ thích thịt, vô cùng chán ghét rau củ. Tần Nhất đương nhiên không biết điều này, đánh bậy đánh bạ lại gặp may.
Đôi mắt to như cái chuông đồng của Phệ Thiên thú hung dữ nhìn một vòng những người xung quanh, sau đó thận trọng dùng móng vuốt kéo dê nướng nguyên con lại gần mình, cổ họng rầm gừ vài tiếng rồi mới bắt đầu vui sướиɠ cắm đầu vào gặm.
Khóe miệng Tần Nhất không dằn được giật giật, nếu như vừa nãy cô không nhìn nhầm, nó là đang cảnh cáo bọn họ không được tới gần thức ăn của nó đi?
Nói thế nào đây, loại phong cách viết truyện kì dị với cua gấp này khiến cô vô cùng muốn cười.
Không chỉ Tần Nhất muốn cười, ngay cả khóe miệng của Vân Hoán với Vân Hiên cũng không kìm được giật giật, hung thú nghịch thiên như vậy lại có nhược điểm bán manh như thế?
Thật là cảm giác.
Mấy người Vương Ổn Ổn cũng trợn to mắt, nói như thế nào đây, cứ có cảm giác như một vở hài kịch.
Người khác muốn cười, ngay cả chính tiến sĩ Lâm cũng muốn cười. Hắn so với các bán thú nhân khác không giống nhau, bán thú nhân khác nếu như hoàn toàn hóa thú, vậy thì sẽ hoàn toàn không có ý thức, nhìn A Sâm là biết.