Chương 639: Thành phố B (5)

Hai má Cao Nghiên đỏ lên, trong giọng nói xen lẫn sự thẹn thùng của con gái mới lớn: "Chị, em...em thích một người."

Cao Nghi Tĩnh khẽ sửng sốt, lập tức vui mừng nói: "Thật à, là nhà nào vậy?"

Bà Cao cũng vui mừng theo, ánh mắt của ba đứa trẻ nhà mình đều cao, con gái lớn đã hai mươi sáu tuổi vẫn không coi trọng người nào, khiến bà sầu sắp chết rồi.

"Đúng rồi Nghiên Nghiên, con mau nói, là con trai nhà nào?" Bà Cao vội vã hỏi con gái nhỏ.

Cao Nghiên bỗng có chút ấp úng: "Anh ấy tên Tần Nhất, con không biết anh ấy ở đâu, anh ấy không nói cho con."

Cao Nghiên biết mẹ mình ngại bần yêu phú, tuy Tần Nhất xuất thân không tốt, nhưng thực lực anh ở đó, cô tin tưởng anh một ngày nào đó sẽ một bước lên mây, khiến ai ai cũng phải khâm phục.

"Vậy tại sao em lại khóc?" Tâm tư Cao Nghi Tĩnh khẽ động, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

"Đúng đúng, Nghiên Nghiên, con còn chưa nói cho mẹ biết nguyên nhân, có phải thằng nhóc Tần Nhất kia bắt nạt con không?" Mày liễu của bà Cao nhíu lại, trong lòng hơi có chút không vui.

"Không, không có, chỉ là anh ấy không thích con." Cao Nghiên vừa nói, hốc mắt cũng theo đó đỏ lên. Mặc kệ cô ta lừa mình dối người như thế nào, thái độ của Tần Nhất đối với cô ta vẫn bày ra đó, Tần Nhất không chỉ không thích cô ta, thậm chí có khả năng còn ghét cô ta nữa.

Thế nhưng, làm sao bây giờ, cô ta yêu anh như vậy...

"Cái gì, còn có người không xem trọng con, đúng là kẻ không biết điều." Trong mắt bà Cao, con cái nhà mình là tốt đẹp nhất, tên nhóc Tần Nhất kia thế mà dám làm tổn thương trái tim con gái bà, vậy đừng trách bà ta không khách khí.

"Mẹ, mẹ định làm gì, mẹ đừng có động thủ với Tần Nhất, nếu không em gái sẽ giận mẹ đó."

Sau khi bà Cao khuyên Cao Nghiên về phòng nghỉ, nổi giận đùng đùng đi đến phòng Cao Nghi Tĩnh.

Cao Nghi Tĩnh nhìn sắc mặt bà Cao liền biết bà đang tính toán gì.

Bà Cao thở dài: "Chuyện này mẹ tự có tính toán riêng. Đúng rồi Nghi Tĩnh, con định thế nào, Vân Hoán căn bản không phải người chúng ta có thể mơ ước, con vẫn nên chết tâm sớm đi."



Bà Cao có chút mỏi mệt vuốt vuốt mi tâm, con gái lớn đã hai mươi sáu, tuổi này không coi là nhỏ nữa, thế nhưng nó lại khăng khăng một mực chờ Vân Hoán. Lại nói, Vân Hoán là nhân vật gì, không phải bà ta đánh giá thấp con gái mình, mà là nhìn rõ hiện thực.

Nghi Tĩnh xác thực lớn lên không tệ, cũng là dị năng giả hệ Mộc cấp ba, nhưng so với Vân Hoán, vẫn là không có khả năng.

"Mẹ, chuyện này con tự nắm chắc." Nói đến đây, sắc mặt Cao Nghi Tĩnh liền thay đổi, đè sự không vui trong lòng xuống, không thể hiện ra.

Chờ sau khi bà Cao đi, dáng vẻ dịu dàng trên mặt Cao Nghi Tĩnh trong nháy mắt liền trở nên vặn vẹo dữ tợn. Cái gì mà không có khả năng, làm sao có thể không có khả năng, cái gì mà xứng với chả không xứng, Cao Nghi Tĩnh cô ta là người thích hợp nhất với Vân Hoán!

Nhắc tới Vân Hoán, sắc mặt Cao Nghi Tĩnh đột nhiên lại thay đổi, nhu tình như nước. Cô ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ, vào cái ngày ánh nắng tươi sáng, dưới bóng rừng cây xanh um tươi tốt, gương mặt tuấn mỹ vô song kia xuất hiện trước mắt cô ta.

Không nói tới tâm tư bất chính của người Cao gia bên này, Tần Nhất bên kia rót cho Phượng Khuynh Ca một chén trà hoa nhài, mặt mày nhàn nhạt, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp nhẹ nhàng mấp máy.

"Khuynh Ca, cậu có tính toán gì?"

Phượng Khuynh Ca ăn xong đồ ăn vặt trên tay, nhấp môi chén trà hoa nhài Tần Nhất đưa tới, nhàn nhã nằm trên tấm nệm tatami: "Không có tính toán gì, chỉ là muốn trở về lấy đồ của mẹ tôi."

Người cha kia cô có thể không nhận, nhưng đồ mẹ cô lưu lại cho cô thì cô sẽ không để lại cho độc phụ Sở Hương kia đâu.

"Thì ra là thế." Tần Nhất nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xẹt qua chén trà, dáng vẻ vô cùng ưu nhã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play