Chương 640: Thành phố B (6)
"Ông già kia chả có thứ gì đáng giá để tôi nhớ thương, chẳng qua Tiểu Nhất Nhất, cậu vẫn nên cẩn thận, Sở Hương cũng không phải người tốt. Hiện tại cậu bị Cao Nghiên coi trọng, hết lần này tới lần khác còn không đáp ứng người ta, Sở Hương sẽ không hạ thủ lưu tình với cậu đâu."
Phượng Khuynh Ca cười nói, cầm lên một trái cóc bắt đầu ăn.
Tần Nhất biết Sở Hương trong miệng Phượng Khuynh Ca chính là bà Cao, nhưng trên thực tế, cô không hề sợ.
"Bà ta không làm được gì tôi đâu." Tần Nhất nhẹ nhàng để chén trà trong tay xuống, mặt mày như họa vô cùng thản nhiên, sự tự tin toát ra nói không nên lời.
"Không nói chuyện này nữa, Khuynh Ca, không phải cậu nên ăn ít một chút à, mấy ngày nay lại mập lên rồi." Tần Nhất cười chỉ chỉ gương mặt Phượng Khuynh Ca: "Cẩn thận, sắp có nọng cằm tới nơi rồi."
Phượng Khuynh Ca chẳng hề để ý: "Mập thì mập đi, coi như tôi có mập, cũng là mập mỹ nhân."
Tần Nhất cười khẽ.
Ban đêm, quả nhiên có người tới mời các cô đi ăn cơm, người tới chính là Cao Nghi Cẩn trước đó được Tần Nhất cứu.
Cao Nghi Cẩn nhìn thấy Phượng Khuynh Ca hai mắt liền sáng lên, tối nay hắn mặc khá lịch sự, áo sơ mi trắng giày da đen, nhã nhặn tuấn tú.
Nhưng dù ăn mặc tốt như thế nào, cũng không lọt nổi vào mắt xanh của Phượng Khuynh Ca.
"Tần Nhất, cha tôi biết cậu đã cứu tôi và Nghiên Nghiên, muốn mời các cậu tới nhà ăn bữa cơm cảm ơn." Cao Nghi Cẩn cười nói với Tần Nhất, chỉ là đôi con ngươi không thể rời khỏi người Phượng Khuynh Ca.
Tần Nhất cũng không ngoài ý muốn, trước đó cô và Phượng Khuynh Ca đã biết người của Cao gia nhất định sẽ tìm tới.
"Được." Tần Nhất nhàn nhạt đáp một tiếng, rất lãnh đạm.
Cao Phong Quý làm căn cứ trưởng thành phố B, điều kiện gia đình khẳng định không tệ, còn không phải sao, nơi ở của Cao gia chính là một tòa biệt thự ba tầng.
Tần Nhất cùng Phượng Khuynh Ca đi theo Cao Nghi Cẩn vào, cân nhắc đến đây chỉ là một buổi gặp nhàm chán, Tần Nhất không gọi mấy người Tiểu Lam cùng đi.
"Ái chà, đây là Tần Nhất mà Nghiên Nghiên nói ư, quả nhiên lớn lên tuấn tú lịch sự." Tần Nhất mới vừa bước vào, một người đàn ông trung niên nâng cao cái bụng bia đi ra.
Cao Phong Quý nhìn tầm bốn mươi mấy, thật ra tuổi đã hơn năm mươi, nếu như Phượng Khuynh Ca không xuyên tới đại lục Tinh Thần, lúc này có lẽ tầm ba mươi tuổi.
Cao Phong Quý mập ra, nhưng ngũ quan tuấn lãng, nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ cũng là một thanh niên đẹp trai.