Ngũ Vận Uyển vốn lười để ý tới Lâm Tiểu Như nhưng nghe được lời này thì
ảnh mắt chợt trở nên lạnh lùng, "Lâm Tiểu Như, cô hỏi lại lương tâm của
mình xem rốt cuộc từ nhỏ đến lớn là ai thích cướp đồ của ai hả?"
Cấp một, cấp hai Ngũ Vận Uyển đều học ở trường tự với Lâm Tiểu Như.
Khi đó, cô không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức vì Lâm Tiểu Như.
Cô thầm mến một anh lớp trên, Lâm Tiểu Như lập tức đi tỏ tình, sau ba ngày hẹn hò thì đá người ta. Cô muốn lấy nhận danh hiệu học sinh ba tốt, cô
ta bảo Khương Linh đi tặng quà, học sinh ba tốt kia thành cô ta. Cô tham gia câu lạc bộ, cô ta lại bảo cô giáo giải tán câu lạc bộ đó.
Lúc còn nhỏ cô vẫn đã không hiểu giữa cô và Lâm Tiểu Như, cô ta luôn là
người được chú ý nhất, vì sao cô ta còn muốn nhằm vào mình như vậy?
Sau đó cô không thể chịu được nữa, vào thi cấp ba đã nhân cơ hội thi vào
một trường bình thường mới thoát khỏi sự hành hạ của Lâm Tiểu Như.
Lâm Tiểu Như oán hận nhìn Ngũ Vận Uyển, "Chính là mày muốn cướp đồ của tao! Mày đừng tưởng tạo không biết, từ nhỏ mày đã ghen tỵ với tao, chỉ cần
là đồ của tao thì mày đều muốn cướp nhưng trước đây chưa từng thành.
công. Tao cũng không biết mày dùng bao nhiêu cách đáng xấu hổ, không ngờ lại thành công trong chuyện của Nam Bá lần này!"
Ngũ Vận Uyển quả thật kinh ngạc tới ngày người trước chứng bệnh hoang tưởng bị hại của Lâm Tiểu Như.
"Tùy cô muốn nghĩ thế nào cũng được." Cô lười để ý tới Lâm Tiểu Như, "Nhưng
tôi nói rõ cho cô biết là tôi đã kết hôn, không có hứng thú với người
yêu của cô, cô thích thế nào thì tùy."
Cô nói xong thì trượt xe lăn rời đi.
Lâm Tiểu Như oán hận nhìn theo Ngũ Vận Uyển rời đi, môi cũng sắp bị cắn đứt rồi.
Nhưng cô ta thật ra biết rõ Ngũ Vận Uyển nói không sai, tất cả vấn đề hình như không nằm ở chỗ cô mà là ở Nam Bá.
Lần này Nam Bá bị thương, đám cưới chắc chắn cũng sẽ phải hoãn lại. Cô ta
thật sự sợ lần hoãn lại này sẽ dứt khoát biến thành hủy bỏ.
Rốt cuộc cô ta phải thế nào mới có thể giữ Nam Bá lại được chứ?
Ánh mắt cô ta chớp hiện, nhìn xuống bụng mình.
Chẳng lẽ... chỉ có cách đó thôi sao...
Ngũ Vận Uyển quay lại phòng bệnh, chỉ cảm thấy mắt mình càng lúc càng khó
chịu nên quyết định nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng thế nào lại ngủ thiếp
đi mất.
Sau khi ngủ, cô không biết có một người đàn ông đi cả chặng đường mệt nhọc bước vào trong phòng bệnh của cô.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, trên người đầy
những vết thương, sắc mặt Nam Ngự thâm trầm, sâu trong đôi mắt dường như có lửa giận thiêu đốt.
"Cậu Nam" Dương Tá đứng bên cạnh khẽ nói, "Mợ chủ đã không có gì đáng ngại nữa"
"Cậu đã điều tra ra được là ai ra tay chưa?" Nam Ngự lạnh lùng hỏi.
"Báo cáo hiện trường sẽ nhanh chóng được đưa qua."
"Được." Lúc này, Nam Ngự mới thu lại tầm mắt, "Trước đó, chúng ta tạm thời qua thăm một bệnh nhân khác."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT