Anh ta còn chưa bỏ cô xuống, còn chưa hoàn toàn quên được cô.
Bởi vì anh ta không bỏ xuống được nên trước đó mới tìm mọi cách hành hạ
cô, bởi vì không quên được nên sau khi biết chân tướng lại mong chờ điều gì đó không nên mong chờ.
Nhưng cho tới bây giờ, anh ta còn có gì có thể chờ mong nữa chứ?
Cô đã thành thím của anh ta, anh ta cũng sắp trở thành em rể của cô.
Hai người bọn họ chắc chắn chỉ có thể làm người xa lạ quen thuộc nhất mà thôi.
Cái gai trong tim hình như đang không ngừng quấy đảo làm Ngũ Vận Uyển khó có thể chịu được.
Người từng nhớ mãi không quên tưởng sẽ sống bên nhau cả đời lại thành cục diện như bây giờ.
Nhưng Nam Bá, anh thật sự tới quá chậm, không phải chỉ chậm một, hai ngày mà chậm những hai năm...
Xe lăn của Ngũ Vận Uyển vừa ra, Dương Tá còn chưa kịp đẩy cô về thì Lâm Tiểu Như đột nhiên từ trong góc lao ra, cản đường cô.
Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tiểu Như giàn giụa nước mắt,
cắn chặt môi, "Ngũ Vận Uyển, tôi muốn nói chuyện với chị".
Ngũ
Vận Uyển hiểu rất rõ cá tính của Lâm Tiểu Như, nếu lúc này cô không nói
chuyện với cô ta, cô ta chắc hẳn dây dưa với mình mãi không ngừng. Cô
đành phải nén xuống đau khổ trong lòng, nói với Dương Tá bên cạnh: "Anh
về trước đi."
Dương Tá liếc nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ không tin tưởng, nói khẽ: "Mợ chủ, tối ở đầu hàng lang, có việc gì mợ cứ gọi tôi."
Ngũ Vận Uyển gật đầu.
Dương Tá vừa đi, chút ngụy trang cuối cùng của Lâm Tiểu Như cũng không
còn, cô ta hét lên với Ngũ Vận Uyển như xé tim xé phổi: "Ngũ Vận Uyển!
Con đàn bà không biết xấu hổ này, rốt cuộc mày muốn quấn lấy Nam Bá tới
lúc nào?"
Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như không biết nên khóc hay cười, "Lâm Tiểu Như, con mắt nào của cô thấy tôi quấn lấy Nam Bá?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT