Dương Tá thoáng ngây người rồi mới chợt hiểu ra Nam Ngự muốn nói tới ai.
Nam Ngự trượt xe lăn ra ngoài, đi tới trước phòng bệnh của Nam Bá.
Nam Bá khó khăn lắm mới đuổi được Lâm Tiểu Như đi, đang ngồi ở trên giường
bệnh cầm điện thoại và đờ người ra, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Ngũ Vận Uyển, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô không, không ngờ
lại nghe được tiếng gõ cửa đều đều.
"Vào đi." Anh ta đang thấy
lạ, không biết ai sẽ tới thăm mình. Nhưng khi cánh cửa được đẩy ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn bên ngoài, anh ta không khỏi đờ mặt ra.
"Chú?" Anh ta nói với vẻ kinh ngạc, "Sao chú quay lại?"
Nam Ngự không phải đang xử lý công việc của nhà họ Nam ở Mỹ với ba à? Sao chú ấy có thể về nhanh như vậy?
Chẳng lẽ chú ấy nghe nói Ngũ Vận Uyển xảy ra chuyện nên mới cố ý chạy về?
Nam Bá lập tức hiểu được, chợt thấy khó chịu.
Ngay cả ba anh ta biết anh ta bị thương cũng chỉ gọi điện thoại qua hỏi thăm
một lát nhưng Nam Ngự lại bỏ lại tất cả công việc để quay về?
"Ừ, nghe nói cậu bị thương vì Vận Uyển nên tôi tới thăm" Nam Ngự thản nhiên nói với giọng điệu khó lường.
Nam Bá khẽ nhíu mày, "Cảm ơn chủ quan tâm, Vận Uyển... bây giờ thím thế nào?"
Nghe ra được sự quan tâm không thể che giấu được trong giọng nói của Nam Bá, ánh mắt Nam Ngự chợt lạnh hơn, thậm chí không trả lời vấn đề này. Nhất
thời trong phòng bệnh im ắng làm người ta cảm thấy xấu hổ.
“Xem
ra cậu thật sự rất quan tâm đến vợ tôi” Một lúc lâu sau, Nam Ngự mới từ
tốn lên tiếng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không biết tại sao lại
loáng thoáng lộ ra cảm giác áp chế.
Nam Bá nghe ra được sự chiếm hữu Ngũ Vận Uyển như có như không trong giọng điệu của Nam Ngự, trái
tim anh ta vô cớ bốc lên ngọn lửa tà.
Dù sao thì quan hệ giữa
Nam Tiêu và Nam Ngự luôn rất căng thẳng, thực ra anh ta cũng chẳng tôn
trọng người chú này của mình là bao, vì thể lúc này cũng lười phải giả
vờ, chỉ cười khẩy nói: “Đúng vậy, suy cho cùng thì cũng là tình đầu mà,
tất nhiên khá quan tâm”
Anh ta nói thế là muốn chọc tức Nam Ngự, nhưng Nam Ngự vẫn chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói: “Vậy cảm ơn đã quan tâm”
Nam Bá lập tức bị nghẹn họng nói không nên lời, nhìn vẻ kiêu ngạo bẩm sinh
trên khuôn mặt Nam Ngự, cuối cùng anh ta tức tối, bật dậy ngồi trên
giường bệnh, quát: “Nam Ngự, tôi nói thẳng nhé, rốt cuộc chú tìm tôi là
muốn làm
gì?”
Nhìn bộ dạng có hơi nhớn nhác của Nam Bá, Nam Ngự chỉ nhàn nhạt cười: “Tất nhiên là cảm ơn cậu đã cứu vợ tôi”
Những lời Nam Ngự nói là thật.
Mặc dù hơi khó chịu khi Nam Bá cứu Ngũ Vận Uyển ra khỏi đám cháy, nhưng nếu không phải Nam Bá thì có khả năng anh đã không thể nào nhìn thấy. được
Ngũ Vận Uyển nguyên vẹn thể này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT