Editor: Pun.

"Ở đây chờ." Bỏ lại một câu, thôn trưởng nhấc Vương Tiểu Nhị vội vàng đi vào phòng.

Lưu đại ma đang ngồi bên cạnh bàn đá nhỏ, thấy bọn họ hùng hùng hổ hổ đi vào sân, bạn già lại không đầu không đuôi bỏ lại một câu, trong lòng ông rất nghi hoặc, để đồ trong tay xuống, nhìn về phía Quý An Dật. "Xảy ra chuyện à?"

"Dạ." Lúc này trong đầu Quý An Dật chỉ toàn là hình ảnh của Vương Tiểu Nhị, hoàn toàn không có lòng dạ nào trả lời lại Lưu đại ma.

"Đừng có gấp." Lưu đại ma cũng nhìn ra, nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn. "Ta hiểu rõ ông nhà ta mà, không có chuyện gì đâu. Ngươi trước tiên cứ ngồi xuống đây, uống chén nước. Chắc một lát là họ sẽ ra ngay đó."

Quý An Dật đi tới đi lui trong sân, nghe Lưu đại ma nói, hắn nghiêng đầu nhìn ông cười cười, nụ cười có hơi miễn cưỡng. "Lưu đại ma, ta ngồi không được, trong lòng ta đang rất hoảng, tim ta bây giờ, dường như muốn lọt ra khỏi ngực rồi."

Lưu đại ma cười khẽ hai tiếng, cũng không khuyên nữa, mà tiếp tục khâu quần áo trên tay.

Chưa đến hai khắc (một khắc bằng mười lăm phút), thôn trưởng đã ra ngoài, phía sau không có thân ảnh của Vương Tiểu Nhị, trong lòng Quý An Dật căng thẳng, nhanh chóng lủi chạy qua, vội vàng hỏi. "Thôn trưởng. . . . . ."

"Không có chuyện gì lớn." Thôn trưởng cắt ngang câu hỏi của hắn.

Quý An Dật nghe vậy nhưng vẫn rất hoảng hốt. "Ngốc tử, hắn bị làm sao vậy? Tình huống cụ thể là cái gì?"

"Việc này nói cho ngươi nghe, ngươi cũng không hiểu." Dừng một chút, thôn trưởng nói tiếp. "Hơn nữa, rất có thể Tiểu Nhị là trong cái rủi có cái may."

Trong cái rủi có cái may. . . . . .

Quý An Dật nghe, không hiểu ra làm sao, còn định hỏi thêm một chút gì đó, đã thấy thôn trưởng nói. "Chuyện ngoài kia còn chưa giải quyết, chuyện này ngươi cứ an tâm, sáng sớm mai Tiểu Nhị sẽ tỉnh."

"À." Quý An Dật lơ đãng đáp lời, quay đầu lại nhìn nhìn căn phòng kia, nhìn vài lần, mới chậm rãi đi khỏi sân.

Còn chưa tới gần cây ngô đồng, từ xa Vương Bảo Nhi đã thấy hắn, y vội vàng chạy tới. "Quý ca nhi, Tiểu Nhị thế nào rồi? Có phải xảy ra chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì lớn, thôn trưởng nói sáng sớm mai hắn sẽ tỉnh." Quý An Dật cố gắng làm cho giọng nói và dáng vẻ của mình trở nên tự nhiên hơn một chút, không lộ ra ngoài cảm xúc thật của mình.

Lời này khiến cho Vương Bảo Nhi an tâm hơn, nhưng y vẫn có chút lo lắng hỏi. "Tình huống cụ thể là sao?"

Y thấy Tiểu Nhị đang êm đẹp, sao thôn trưởng lại mang hắn đi rồi?

"Ta cũng không rõ." Ngừng một chút, Quý An Dật lại nói. "Ca, thôn trưởng vừa mới nói, Tiểu Nhị rất có thể trong cái rủi có may, cụ thể là chuyện gì xảy ra, thì phải đợi ta hỏi kỹ thôn trưởng mới biết, bây giờ chúng ta phải giải quyết chuyện Trương tam ca nhi trước đã."

Nói cũng phải. Vương Bảo Nhi vốn định hỏi trong cái rủi có cái may là cái gì, nhưng nghe xong khúc sau, y mới nhớ tới, bọn họ vẫn còn một chuyện lớn chưa được giải quyết.

Lấy lại tinh thần hai người chạy nhanh đến dưới táng cây ngô đồng.

Dưới táng cây ngô đồng im ắng vô cùng, không khí có chút cổ quái, mọi người đưa mắt nhìn về phía Trương Tam ca nhi.

Trương Tam ca nhi co rúm vai lại, hai chân run rẩy kịch liệt, hai tay thì xoắn lại với nhau, đầu rủ xuống, mái tóc dài rối tung lại một lần nữa che khuất mất gương mặt y, không thấy rõ biểu tình trên mặt.

Người nhà Lý gia, nhất là Lý gia lão Nhị và Lý gia a ma, ánh mắt cũng rất. . . . . khẩn trương. Bao hàm một ý tứ mãnh liệt nào đó bên trong.

Chuyện này là sao? . . . . . .

Quý An Dật thu hồi tầm mắt, không dấu vết đứng bên cạnh Lưu Tú, đẩy đẩy vai y.

Lưu Tú nhìn lại, liền hiểu ý tứ trong mắt hắn, nhỏ giọng giải thích. "Câu nói cuối cùng của thôn trưởng đã cho Trương Tam ca nhi một cơ hội, việc này rốt cuộc có phải do hắn làm hay không. Nếu thật sự chuyện ngu xuẩn này là do hắn làm, thì lúc đầu ông nói như thế nào liền trừng phạt như thế đấy. Nếu chuyện ngu xuẩn này không phải do hắn làm, thì chỉ cần hắn giải thích mọi chuyện rõ ràng, ông sẽ vì hắn phân xử. Nói xong câu này, thôn trưởng lại nhìn thoáng qua người nhà Lý gia, nói thêm một câu, không cho phép bất kỳ kẻ nào lên tiếng."

Thì ra là như vậy. Thôn trưởng cũng đã nói thẳng như vậy, thái độ cũng rất rõ ràng, nếu đầu óc Trương Tam ca nhi vẫn còn mơ hồ, thì hắn cũng chỉ có thể trách bản thân mình.

Quý An Dật có hơi khẩn trương.

Trương Tam ca nhi ngươi ngàn vạn lần đừng có đi vào ngõ cụt, hủy hoại cả đời mình.

"Trương tam ca nhi, bây giờ đang là vụ mùa, nhà ai cũng có một đống chuyện cần phải làm, chỉ hận không thể làm việc đến nửa đêm, bây giờ chỉ vì ngươi, mà phí thời gian vô ích tại đây, ngươi nếu không cho đáp án, ta coi như ngươi cam chịu, trực tiếp đuổi ngươi ra khỏi Hà Khê thôn, từ nay về sau không được bước vào trong thôn nửa bước. Ngươi là con dâu của Lý gia, nếu Lý gia Lão Nhị đồng ý cùng ngươi rời khỏi thôn cũng được, Hắn không muốn mang ngươi rời khỏi thôn cũng được, lúc đầu ta đã nói rõ, ai làm ra chuyện ngu xuẩn làm phiền đến Hà Khê thôn, nhất định phải bị trừng phạt."

Thôn trưởng rất tức giận, ông chướng mắt nhất chính là loại người bùn nhão không trát được tường. Nếu đây chỉ là gia sự bình thường, thì đừng nói đến quản đến nghe ông cũng không muốn nghe. Bản thân mình không tự cố gắng vươn lên, còn muốn chờ ai đến bảo vệ hắn cả đời? Người sống trên đời này phải dựa vào chính mình, bây giờ không giác ngộ, thì đừng mong có một ngày lành. Giúp một lần là giúp, giúp hai lần là giúp, cho dù là a ma a cha ruột thịt cũng không thể giúp cả đời, bảo hộ cả đời.

Ông không biết đầu óc Trương Tam ca nhi nghĩ như thế nào, thật muốn mở ra xem trong đó có gì. Cái tính cách, tác phong ngày xưa của Lý gia, ông ngây người ở đó vài năm, cho dù không hiểu được mười phần, nhưng chung quy cũng hiểu được sáu phần, y còn ngu ngốc ào ào chui vào trong, chui liền chui đi, ông ngược lại cũng khá hiểu tính cách của một nhà Lý gia, bây giờ Trương tam ca nhi không trả lời việc này, thì cũng đừng mong có được ngày lành, ông không nói gì, nhìn bọn họ trợn mắt nói dối, đến thời điểm nào đó đáp trả lại một quân là được, cũng chỉ như vậy mới có thể chèn ép toàn bộ Lý gia được.

Bây giờ điều cần nói ông đều đã nói, chỉ cần chờ Trương Tam ca nhi mở miệng vì mình giải thích một câu, mở ra một lỗ hổng, ông mới có thể đem chuyện này làm lớn lên. Thế nhưng Trương Tam ca nhi vậy mà . . . . . . Vậy mà nửa ngày cũng không chịu mở miệng!

Trương Tam ca nhi bị dọa, té ngã trên mặt đất, y trực tiếp nằm úp sấp trên mặt đất, thân thể run rẩy như dây đàn, vừa mới há mồm nói chữ ta, không ngờ, Lý a ma ở phía sau lại ho khan, liên tiếp ba tiếng.

"Lý Đắc Hưng ngươi đỡ vợ ngươi về nhà đi, bị bệnh thì đừng chạy ra bên ngoài." Thôn trưởng mặt lạnh phân phó một câu.

Lý gia a ma rụt vai, nhỏ giọng nói. "Thôn trưởng ta không sao, chỉ là vừa rồi hít phải bụi nên bị sặc, ta vẫn khỏe không có bị bệnh." Vừa rồi còn đánh nhau với Vương Bảo Nhi một trận, thôn trưởng cũng không phải không phát hiện.

"Sống yên ổn một chút sẽ chết à." Trong lòng Lý gia gia chủ buồn bực vô cùng, hắn luôn có một loại dự cảm không tốt, thấy vợ mình lại gây chuyện, hung hăng trừng mắt liếc nhìn y một cái, kéo y ra phía sau mình.

Lý gia lão Nhị nhân cơ hội này không sợ chết nói một câu. "Thôn trưởng Trương Tam ca nhi đã nói, việc này đều do hắn làm, chẳng phải kết thúc rồi sao, còn hỏi nhiều như vậy làm gì, ngoài đồng vẫn còn một đống chuyện phải làm, ta cũng không có nhiều thời gian để hắn lề mề."

"Đúng đó." Có vài thôn dân phụ họa theo một câu.

Lý gia lão Nhị vừa nghe, hai mắt liền sáng ngời, vội nói tiếp một câu. "Đúng đúng, thôn trưởng cứ xủ lý theo những gì ngươi đã nói, Trương Tam ca nhi phạm vào chuyện này, thì đuổi ra khỏi thôn là được, mọi người ai bận gì thì cứ tiếp tục bận, chuyện này đã kéo dài hai canh giờ, trong khoảng thời gian đó ta có thể làm không ít việc."

Không ngờ, thôn dân vừa rồi nói phụ theo, lại nhìn thoáng qua Lý gia lão Nhị, nói thêm. "Trương Tam ca nhi, có chuyện gì ngươi nói nhanh đi, bây giờ người trong thôn đều ở đây, thật thật giả giả, đến tột cùng thì chuyện này là sao, trong lòng chúng ta đều có tính toán, ngươi nhanh nói đi, để thôn trưởng kết thúc chuyện này, ngoài đồng còn một đống việc, bây giờ đúng vào vụ mùa, ai cũng hận không thể mọc ra thêm vài đôi tay, đừng có kì kèo lằng nhằng nữa có được không? Nếu còn như vậy nữa, thì mọi người sẽ đều nổi nóng đó, chuyện của ngươi rốt cuộc là sao, chúng ta cũng mặc kệ. Liền tùy ngươi đó."

"Trương Tam ca nhi ngươi nghe thấy không, ngươi còn muốn thôn trưởng nói lại hai ba lần nữa thì ngươi mới tỉnh lại à, việc này liên quan đến đại sự cả đời của ngươi, ngươi không được hồ đồ." Quý An Dật cũng nhịn không được khuyên bảo hai câu.

Thôn trưởng nhìn thoáng qua trương Tam ca nhi vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, có chút phiền chán nói. "Đều im lặng đi. Trương tam ca nhi ngươi nói đi, việc này có phải do ngươi làm hay không, ngươi đáp một tiếng, là có hay không! Dứt khoát một chút."

"Ta, ta. . . . . ." Trương Tam ca nhi chậm rãi ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt phủ đầy nước mắt, y nhìn thôn trưởng, môi run rẩy, qua một lúc lâu, mới khàn khàn, nhỏ giọng nói. "Thôn trưởng, ngươi hãy giúp ta, hãy giúp ta, hòa ly, ta muốn hòa ly, chuyện này không phải ta làm, là Lý gia ép ta, bọn họ nói, nếu ta không đồng ý nhận lỗi, Lý gia lão Nhị bị đuổi khỏi Hà Khê thôn, ta là vợ của hắn cũng sẽ bị đuổi ra, đến lúc đó ta sẽ phải sống một cuộc sống, sống không bằng chết." Nói xong, y khóc rống lên.

Tiếng khóc đó, như đổ sập cả thế giới, khiến cho người ta tuyệt vọng hít thở không thông

Trên thực tế Lý gia lão nhị nói còn khó nghe hơn gấp trăm nghìn lần, nhưng đứng trước nhiều người như vậy y khó có thể mở miệng, chỉ có thể dùng câu sống không bằng chết để thay thế.

Y không làm theo, không đáp ứng đi ra gánh tội thay, y chính là vợ của Lý gia lão Nhị, đời này y xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Y hận! Y hận chính mình! Trước kia vì sao lại coi trọng Lý gia lão Nhị, sao lại tin những lời hắn nói, sao không nhìn thấu sự ngoan độc vô tình dưới vẻ ngoài kia của hắn.

"Nói bậy, thôn trưởng. . . . . ." Lý gia lão Nhị vừa nghe thấy lời này, lập tức vọt tới trước mặt Trương Tam ca nhi, vừa nói chuyện vừa chuẩn bị dùng chân đá y, biểu tình trên mặt, rất dữ tợn vặn vẹo, nhìn tư thế này, chắc bình thường hắn đã đánh Trương Tam ca nhi không ít.

Quý An Dật quả thực không thể nào chịu được, hắn vọt qua, cũng không biết lấy sức mạnh ở đâu, mà hung hăng đẩy Lý gia lão Nhị ra, lạnh như băng nói. "Có phải nói bậy hay không, thôn ta nhiều ánh mắt như vậy, thiệt giả thế nào, mọi người trong lòng đều có tính toán."

Tâm tư của Lý gia lão Nhị tất cả đều đặt trên người Trương Tam ca nhi, nên không ngờ, Quý An Dật sẽ tiến lên, không phòng bị, bị đẩy cho lảo đảo.

"Đây rõ ràng là chột dạ." Vương Bảo Nhi chạy nhanh đến bên cạnh Quý An Dật, nhìn Lý gia lão Nhị như hổ rình mồi.

Lưu Tú nhanh chóng vọt qua, có hơi miễn cưỡng nâng Trương Tam ca nhi dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người y. "Trương Tam ca nhi ngươi chuyện gì cứ nói cho thôn trưởng, thôn trưởng rất lợi hại, ông sẽ phân xử dùm ngươi, nhất định sẽ không để cho người khác đánh chửi ngươi, khi dễ ngươi, ngươi nhìn tay ngươi này, rất đau phải không, ta thổi thổi cho ngươi."

"Lý gia lão Nhị làm ra chuyện ngu xuẩn, còn vọng tưởng đẩy hết mọi tội lỗi lên người vợ mình, ngoài ra, ngày thường thường xuyên đánh chửi Trương Tam ca nhi, nay ta quyết định, Lý gia lão Nhị và Trương Tam ca nhi hòa ly." Dừng lại một chút, thôn trưởng lại nói tiếp. "Sáng mai Lý gia lão Nhị phải rời khỏi Hà Khê thôn, trong vòng ba mươi năm không được trở về."

Từ xưa đến nay mọi người rất coi trọng việc lá rụng về cội, dù phạm phải lỗi gì lớn, trước khi chết cũng có thể buông bỏ, ba mươi năm sau Lý gia lão Nhị đã hơn năm mươi tuổi, trừng phạt như vậy cũng không kém bao nhiêu.

"Dựa vào cái gì, đây là con dâu của Lý gia ta, thôn trưởng ngươi không có quyền quản việc này, nếu muốn đuổi lão Nhị nhà ta ra khỏi Hà Khê thôn, thì Trương Tam ca nhi là con dâu tự nhiên phải bị đuổi theo." Lý gia a ma nhảy ra tức giận bất bình nói một câu.

Thôn trưởng nhìn y một cái, ánh mắt dừng trên người gia chủ của Lý gia. "Lý Đắc Hưng, vợ ngươi nói, ta không có quyền xử lý chuyện chồng chồng Lý gia lão Nhị, như vậy cũng được, sáng mai cả nhà các ngươi cùng rời khỏi Hà Khê thôn đi, trong vòng ba mươi năm không được trở về. Từ xưa đến nay, con hư là tại a cha a ma dạy không tốt, Lý gia lão Nhị phạm phải sai lầm lớn như vậy, ngươi là a cha cũng có trách nhiệm rất lớn." Ngừng một chút, ông nói tiếp. "Vì cụ Lý vẫn còn sống, cả nhà Lý lão Đại bị đuổi khỏi Hà Khê thôn, nên đất vườn sẽ trả về cho cụ Lý, coi như là các ngươi tẫn đạo hiếu trong ba mươi năm sau."

Vốn là cả nhà lão Đại phải nuôi a cha a ma, quy củ từ xưa đến nay đã vậy, nhưng Cả nhà Lý lão Đại lại không muốn, dùng những lời nói xinh đẹp để trốn tránh, Lý lão Nhị là một người hiếu thảo, nhiệt tình muốn hiếu thuận a cha lúc tuổi già, cụ Lý cũng thiên hướng về con trai thứ hai, nhìn tác phong kia của con lớn, liền có chút buồn nôn, cũng không nói gì thêm, cứ như vậy đi theo con thứ hai, thường ngày Lý lão Đại sẽ không mặn không nhạt tặng một ít đồ vật gì đó, xem như cho có.

Việc này trong thôn hoặc nhiều hoặc ít đều có, mỗi nhà có khó khăn riêng của mình, ngược lại ai cũng không xen vào nhà ai, không ồn ào đi quá giới hạn.

Thôn trưởng vừa nói như vậy, việc này nên lựa chọn như thế nào, không có gì mơ hồ nữa.

Sáng sớm hôm sau, thôn trưởng tự mình đến Lý gia, toàn bộ người trong thôn già trẻ lớn bé đều không ra đồng bận việc, ai cũng đi qua, nhìn Lý gia lão Nhị bị tống xuất ra khỏi Hà Khê thôn.

Hết chương 60.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play