Editor: Pun.

Xem xong náo nhiệt, Quý An Dật và Vương Bảo Nhi liền chuẩn bị đi qua nhà thôn trưởng.

Thôn trưởng nói, sáng Vương Tiểu Nhị sẽ tỉnh, đêm qua trong đầu hắn chỉ toàn là câu nói kia: có thể là Tiểu Nhị trong cái rủi có cái may.

Trong cái rủi có cái may. . . . . .

Cũng không biết rốt cuộc là tình huống nào.

Trong lòng cả hai đều suy đoán đủ thứ, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng đi về hướng nhà thôn trưởng.

Đi từ xa hắn đã thấy bên cạnh lối rẽ nhỏ có một người đi ra, trong tay mang theo một cái bao bố nhỏ, màu sắc trông rất cũ kỹ, cũng không biết đào từ góc nào ra.

"Quý ca nhi." Y sợ sệt hô một tiếng, người lại bước đến gần thêm vài bước, ánh mắt dừng trên vết thương ở khuỷu tay của hắn, trong mắt tràn ngập sự áy náy. "Thực xin lỗi, là ta liên lụy đến ngươi." Nói xong, y khom người thật sâu.

Hành động đột ngột này làm Quý An Dật hoảng hồn, hắn vội vàng chạy đến đưa tay đỡ Trương Tam ca nhi dậy. "Đừng, đừng như vậy."

"Hôm qua rất cảm ơn Quý ca nhi đã nhiều lần giúp đỡ ta." Ngẫm lại đủ chuyện ngày hôm qua, Trương Tam ca nhi liền không dám nhìn Quý An Dật, rồi lại muốn đến gặp hắn một lần, do dự một lúc lâu y mới hạ quyết tâm đến gặp hắn.

Quý An Dật nhìn y, có hơi khó chịu, nghĩ nghĩ, mới nói. "Người hiền lành dễ bị người khác bắt nạt, sau này, tính tình phải mạnh mẽ lên một chút."

"Ta biết." Trương Tam ca nhi gật đầu đáp lời, ngừng một chút, mới nói tiếp. "Chỉ muốn đến nói mấy câu với ngươi, cũng không còn chuyện gì nữa, ta đi trước."

Vẫn là bộ quần áo cũ nát đầy chỗ chắp vá ấy, thân thể y lại đơn bạc nhìn qua trông càng thê lương hơn.

"Ca." Quý An Dật có chút không đành lòng, nghiêng mặt hỏi. "Hắn về nhà thì có thể sống tốt hơn không?"

Vương Bảo Nhi nghe lời này, qua một lúc, mới cảm thán nói. "Chung quy so với bị đưa hưu thư thì dễ chịu hơn một chút."

Từ xưa đến nay, mặc kệ là hòa ly hay bị hưu (chồng đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột thời xưa), ca nhi đã gả ra ngoài mà quay trở về nhà mẹ đẻ, thì sao có thể sống tốt được đây, hơn nữa phía trên Trương Tam ca nhi vẫn còn hai ca ca, bây giờ đều đã lập gia đình.

"Ca, cha hắn đánh chân là thật sao?" Nhớ tới chuyện này, Quý An Dật lại hỏi một câu.

Vương Bảo Nhi lắc đầu. "Không rõ lắm."

Nếu a cha của Trương Tam ca nhi thực sự đánh y, thì bây giờ Trương Tam ca nhi trở về, sợ là cuộc sống cũng không vui vẻ gì đi.

"Trương Tam ca nhi." Trong đầu nghĩ như vậy, Quý An Dật mở miệng gọi.

Gọi xong, ngược lại chính bản thân hắn cũng sững sờ.

Trương Tam ca nhi dừng lại, đứng từ xa nhìn lại, trong mắt có chút nghi hoặc, nhưng không tới gần.

"Ca, ta nghĩ, chúng ta gần đây thật sự rất nhiều việc, Trương Tam ca nhi có thể ở lại giúp đỡ chúng ta, tiền công ca thấy tính sao cho tốt?" Quý An Dật nhỏ giọng hỏi.

Vương Bảo Nhi nghe nhìn thoáng qua Quý An Dật, suy tư một lúc mới nói. "Trương Tam ca nhi làm việc rất nhanh nhẹn lưu loát, trước mắt giữ hắn lại giúp đỡ, bao ăn bao ở, tiền công một ngày mười lăm tiền đồng, chỉ là, Quý ca nhi dù sao hắn cũng là con dâu của Lý gia, Lý gia lão Nhị bị đuổi khỏi Hà Khê thôn, ngươi giữ Trương Tam ca nhi ở lại trong nhà giúp đỡ, bây giờ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, sợ là không ổn. Hơn nữa, hắn là một ca nhi đã hòa ly, bất luận thế nào, cũng phải về nhà a ma đẻ trước, nếu không người ngoài sẽ dèm pha đủ điều."

Ách, là hắn suy nghĩ không chu toàn, Quý An Dật sờ sờ mũi mình, chung quy hắn vẫn bất giác suy nghĩ như ở hiện đại. "Vậy ca, bây giờ ta sẽ đề nghị việc này với Trương Tam ca nhi?"

"Cái này thì được." Vương Bảo Nhi gật đầu đáp lời. Còn nói. "Ngươi nói với Trương Tam ca nhi, trong nhà đang có rất nhiều việc nên muốn tìm người giúp đỡ, y về nhà giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện, nếu bằng lòng thì khi nào quay lại đây cũng được. Nói như vậy, trong lòng Trương Tam ca nhi cũng có chỗ dựa, ta thấy hắn cũng không phải là kẻ hồ đồ, chỉ là tính tình quá nhút nhát."

"Được." Có biện pháp này, trong lòng Quý An Dật cũng thoải mái hơn một chút, đi về phía Trương Tam ca nhi.

Thấy Quý An Dật đi tới, Trương Tam ca nhi chần chờ, đi trở về vài bước. "Quý ca nhi."

"Trong nhà ta chỉ có hai người ta và Tiểu Nhị, bây giờ lại đúng vào vụ mùa, bận rộn làm việc cả ngày cũng không kịp, ta và ca ta thương lượng với nhau, ngươi trở về nhà, giải quyết mọi chuyện thỏa đáng, nếu ngươi đồng ý có thể quay lại đây giúp ta một tay, ta sẽ trả công cho ngươi mười lăm đồng một ngày, bao ăn bao ở." Nói đến đây, Quý An Dật ngượng ngùng cười cười. "Chỉ là chỗ ở, chắc phải ủy khuất Trương Tam ca nhi ngủ ở phòng bếp a, trong nhà chỉ có ba gian phòng, thật sự không có chỗ để di chuyển."

Trương Tam ca nhi hiển nhiên không ngờ tới, Quý An Dật sẽ nói như vậy, nhất thời, hai mắt liền ẩm ướt, kích động đến nổi không biết nói gì cho tốt.

"Ngươi khi nào quay lại đây cũng được, bây giờ hai ta còn có việc muốn đến nhà thôn trưởng." Dứt lời, Quý An Dật liền xoay người vội vàng chạy đi.

Vương Bảo Nhi thấy, dở khóc dở cười lắc đầu. "Cái tính tình này của ngươi a. . . . . ."

Quý An Dật cười hắc hắc.

Hắn đưa tay giúp đỡ, cũng chỉ vì muốn mình sống dễ chịu hơn một chút, cầu an tâm thôi.

Khi đến nhà thôn trưởng, Lưu đại ma đang ở trong sân đo đạc cắt may, thấy bọn họ đi vào sân, ông cười để cây kéo trên tay xuống, chủ động nói. "Ông nhà ta đang ở trong phòng nhìn Tiểu Nhị đó, ta đoán, một lát nữa là ra."

"Vừa rồi trên đường đến đây tình cờ gặp Trương Tam ca nhi." Ngồi xuống bên cạnh bàn đá, Vương Bảo Nhi nói một câu.

Lưu đại ma nghe, cười cười. "Mỗi người đều có số mệnh của mình, trải qua chuyện này, sau này cuộc sống của hắn ít nhiều cũng có thể thoải mái hơn một chút."

"Ta thấy, tính tình Trương Tam ca nhi quá nhút nhát, nên tìm một người thành thật hàm hậu một chút, cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp hơn, tâm tư Lý gia lão Nhị không thành thật, hắn áp không được." Vương Bảo Nhi ở bên cạnh nói tiếp một câu, nói xong suy nghĩ của mình.

"Không cần biết là lấy chồng hay là lấy vợ, đều phải tìm đúng người, người có thể khiến cuộc sống của mình tốt đẹp hơn." Lưu đại ma ôn nhu nói, tay vẫn tiếp tục chậm rãi làm.

Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, đề tài này Quý An Dật không chen vào được, vả lại hắn nói ra cũng không thích hợp, tuy hắn đã kết hôn, nhưng hắn chỉ mới mười hai tuổi.

Không lâu sau, thôn trưởng liền đi ra, cao giọng gọi. "Bạn già, chưng cho ta một ít tương cá đi, ta muốn uống hai chén."

"Đợi một lát." Lưu đại ma để chuyện trên tay xuống, phủi phủi mấy sợi chỉ vụn trên người vừa đứng lên, nói với hai người bên cạnh. "Ta đi chưng một ít tương cá cho ông nhà ta. Đây là ông ấy đang rất cao hứng, chỉ sợ Tiểu Nhị đã gặp chuyện tốt rồi."

Vậy có phải, Tiểu Nhị thật sự trong cái rủi có cái may?

Trong cái rủi có cái may, may cái gì? Quý An Dật khẩn cấp muốn biết. "Thôn trưởng, Tiểu Nhị hắn. . . . . ."

"Vào nhà đi, chắc là sẽ mau tỉnh thôi." Thôn trưởng vui tươi hớn hở cười, phất phất tay.

Nghe được lời này, Quý An Dật và Vương Bảo Nhi đều vội vàng vọt vào trong phòng.

Vương Tiểu Nhị đang nằm trên giường, bộ dáng k, giống như đang ngủ, cũng có thể là y vẫn còn đang hôn mê.

Vừa liếc mắt một cái, Quý An Dật liền cảm thấy y có chỗ nào đó không giống, nhưng không thể nói rõ là không giống chỗ nào. "Ca." Đẩy đẩy Vương Bảo Nhi đang ở bên cạnh, nhỏ giọng gọi. "Ngươi có thấy gì kỳ lạ không?"

Vương Bảo Nhi gật đầu trả lời. "Chung quy ta cảm giác. . . . . . Chung quy. . . . . . Cảm giác có gì đó không đúng, rõ ràng vẫn là Tiểu Nhị, nhưng nhìn kỹ, lại cảm giác không giống."

Lẽ ra, vẫn là khuôn mặt đó, màu da đó, quần áo vẫn như vậy, nhưng sao cảm giác lại không giống, vấn đề nằm ở đâu?

Hai đưa mắt nhìn nhau, một hồi lâu, Quý An Dật mới do dự nói. "Thôn trưởng nói trong cái rủi có cái may. . . . . ."

Trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ.

Quý An Dật lại đưa mắt nhìn Vương Tiểu Nhị đang nằm trên giường, cẩn thận nhìn mặt y, sau đó, hắn mới hiểu ra, cái luồng cảm giác không thích hợp này từ đâu ra.

Nội tâm hắn cảm giác thật phức tạp thật vi diệu, hắn không biết phải diễn tả như thế nào.

"Ca, ngươi cẩn thận nhìn trán của Tiểu Nhị, cái luồng ngốc khờ kia hình như đã mất rồi phải không." Kiềm chế đủ loại cảm xúc trong lòng, Quý An Dật bình tĩnh đem chuyện mình vừa mới phát hiện nói ra.

Sau lời nhắc nhở của hắn, Vương Bảo Nhi mới cẩn thận nhìn kỹ.

Ôi, đúng là không có!

Y vừa còn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là vẫn là khuôn mắt đó, màu da đó, quần áo vẫn giống như vậy, nhưng sao vẫn thấy không giống, thì ra vấn đề nằm ở đây!

Đệ đệ nhà y. . . . . . Đệ đệ y đây là. . . . . . Đây là khỏe rồi sao?

"Quý ca nhi, Tiểu Nhị hắn, Tiểu Nhị, Tiểu Nhị hắn có phải là. . . . . ." Vương Bảo Nhi kích động đến không biết nói gì cho tốt, hai tay nắm chặt lấy vai của Quý An Dật, cả người run rẩy, miệng thì nghẹn ngào nói không thành lời.

Y từng xa xỉ nghĩ rằng, ông trời, sẽ giúp đệ đệ y đột nhiên khỏe lại.

Nhưng khi ngày đó thật sự đến, y lại cảm giác tất cả đều không chân thật, bay bổng giống như nằm mơ, y có phải đang nằm mơ hay không?

"Hẳn là, hẳn là, hẳn là đúng rồi." Quý An Dật có hơi chậm chạp trả về một câu.

Hắn không biết phải diễn tả tâm trạng của mình bây giờ như thế nào, nếu Vương Tiểu Nhị thật sự khỏe lại. . . . . .

Trong lòng hắn vẫn luôn xem Tiểu Nhị là đệ đệ của mình, mặc dù biết, có linh thủy ở đây, Vương Tiểu Nhị sớm muộn gì cũng sẽ khỏe lại, nhưng không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Có một cổ bối rối, mê mang không rõ nảy lên trong lòng hắn

Ngốc tử không còn, y đã trở lại bình thường, cuộc sống sau này, phải trải qua như thế nào đây?

Một người hắn vẫn luôn xem là đệ đệ mà yêu thương chiếu cố, đột nhiên thay đổi, vị trí bây giờ thay đổi ba trăm sáu mươi độ, biến thành y là một nam nhân.

Hắn có chút không thể tiếp thu nổi, hắn cảm thấy, hắn cần một chút thời gian để tự thôi miên mình.

Loại xúc động muốn bỏ chạy này là gì đây?

Chắc là ý niệm trong đầu Quý An Dật quá mức mãnh liệt, nên Vương Tiểu Nhị vẫn đang nằm trên giường không biết là hôn mê hay ngủ, đột nhiên mở mắt.

"Vợ."

Vẫn là một chữ đó, đã nghe qua vô số lần, nhưng không lần nào, giống như hôm nay.

Mẹ ơi, cái loại cảm giác tim đập nhanh đỏ mặt này là gì đây?

Ý niệm muốn muốn bỏ chạy trong đầu Quý An Dật càng mãnh liệt thêm.

Năm mười tám tuổi hắn biết mình thích nam, đối với nữ hoàn toàn không có cảm giác nào khác. Hắn cũng không rõ đây là bẩm sinh hay là lớn lên mới vậy.

Hồi đó hắn có một người bạn trai, không lâu sau liền chia tay, nam nhân kia ở bên ngoài có người khác.

Trải qua một khoảng thời gian sau này hắn mới hiểu được, trong cái vòng luẩn quẩn này nếu muốn tìm một người cùng nhau sống đến già là rất khó, gần như là không có khả năng.

Ngược lại hắn không vội, trên người mang theo một cái bảo bối nghịch thiên, nên tâm phòng người của hắn so với người khác nghiêm trọng hơn nhiều, càng về sau, hắn càng có xu hướng sống một mình.

Đơn giản, bớt việc còn nhàn nhã tự tại.

Hắn cũng đã từng muốn, một ngày nào đó bắt gặp được ánh mắt của một người, chậm rãi mà sống, cũng không sai.

Nhưng không ngờ, ông trời lại có an bài khác cho hắn, vào năm hắn hai mươi lăm tuổi sinh mệnh lại có chuyển biến lớn, trực tiếp từ hiện đại vượt thời gian trở về cổ đại, nhưng . . . . . . thế giới này cũng có phần lừa gạt đi.

"Vợ." Vương Tiểu Nhị nhảy xuống giường, vững vàng bước nhanh qua, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Quý An Dật, đưa tay nhéo nhéo mặt hắn. Nghiêng đầu, cười cười với Vương Bảo Nhi. "Ca."

Vương Bảo Nhi ngây ra như phỗng.

Đây là đệ đệ hắn? ? ?

Hết chương 61.

httpsP[F

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play