Editor: Pun.

Chuyện xảy ra thực sự bất ngờ, người trong thôn ai cũng hiểu rõ, kẻ làm ra cái chuyện ngu xuẩn này chính là Lý gia lão Nhị, Trương Tam ca nhi chỉ là người bị đẩy ra gánh tội thay.

Nhưng làm sao họ cũng không nghĩ đến, Trương Tam ca nhi thế mà không phủ nhận.

Thái độ cam chịu kia. . . . . .

Trong lòng y rốt cuộc nghĩ gì? Thực sự yếu đuối đến trình độ này rồi? Chẳng lẽ y không biết, tất cả mọi người trong thôn đều chỉ cần một câu khẳng định của y, nơi này lớn như vậy chắc chắn sẽ có người đứng ra nói chuyện thay cho y.

Quý An Dật nhìn Trương Tam ca nhi ngơ ngác đứng dưới táng cây ngô đồng.

Bả vai y co rúm lại, đầu rủ xuống, mái tóc dài rối tung rối mù, trên người mặc bộ quần áo đã bị giặt đến bạc màu, phía trên có hai miếng vá, đường may rất nhỏ dày. Chân mang một đôi giày rơm, đã bị rách nghiêm trọng, quần có hơi ngắn, làm lộ ra một đoạn chân, trên chân trái có rất nhiều vết thương rất sâu, chắc lúc bị thương không được xử lý thích hợp, có hơi sinh mủ.

Gia chủ của Lý gia vẫn còn đang nói chuyện, cái dáng vẻ vô liêm sỉ kia gã, khiến Quý An Dật thật muốn vung một tát vào mặt gã cho bỏ tức, rõ ràng là con của mình làm ra chuyện ngu xuẩn, hắn lại đem con dâu đẩy ra, việc này cả thôn ai cũng hiểu rõ, chẳng qua chưa có ai đứng ra phá vỡ thôi, bây giờ gã bày ra sắc mặt chí công vô tư, quả thật gã cho rằng tất cả mọi người đều không biết chuyện gì thật à.

“. . . . . . Thôn trưởng, con dâu thứ hai của ta làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, còn phiền hà đến cả Hà Khê thôn ta, con dâu như thế ta không cần cũng được. Xin thôn trưởng cứ đuổi Trương Tam ca nhi ra khỏi Hà Khê thôn ta, tránh cho hắn lại tiếp tục nảy sinh tâm tư lệch lạc, phá hoại sự yên bình tốt lành của thôn ta.”

Gia chủ của Lý gia vừa dứt lời, Lý gia Lý a ma kia cũng đứng ra nói chuyện, than thở bực bội nói. “Aiz, thường ngày nhìn hắn thành thật an phận mà sống, trong lòng ta cũng rất vui mừng, lão Nhị cưới được một người vợ tốt như vậy, thì có thể sống tốt qua ngày rồi, nhưng không ngờ, lại xảy ra chuyện rắc rối như vậy.” Dừng một chút, y nhìn về phía thôn trưởng, thanh âm mang theo chút cầu khẩn. “Thôn trưởng, tuy nói bây giờ tam ca nhi có lỗi, nhưng dù sao hắn cũng là con dâu của nhà ta nhiều năm, cũng chưa từng làm ra lỗi lầm gì quá lớn, chỉ là bây giờ. . . . . . Vì bị mỡ heo làm cho mê mẩn nhân tâm, ở nhà cũng đã bị a cha hắn đánh chân, mấy hôm nay lại đúng vào mùa vụ, lần đánh này, trong người hắn vẫn còn chưa khỏi.”

Là thật hay giả? Quý An Dật giật mình, nhìn bả vai Trương Tam ca nhi hơi run rẩy, y rủ đầu xuống, đầu tóc dài rối tung, nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn.

“Hơn nữa, hắn cũng vì một mảnh hiếu tâm nên mới làm như vậy, xin thôn trưởng hãy nhìn vào điểm này, mà cho lão Nhị nhà ta và Trương tam ca nhi ly hôn, để Trương Tam ca nhi cầm thư ly hôn trở về Trương gia, vì thể diện nên chung qui vẫn phải làm chút gì đó, hắn vốn là đứa trẻ tốt, nhưng chung qui cũng không nên vì giúp đỡ chúng ta mà làm ra chuyện ngu xuẩn bực này, đợi đến khi chúng ta biết được, thì đã không còn kịp nữa rồi.” Lý gia a ma nói tới đây, còn lấy tay áo lau lau khóe mắt mình.

Quý An Dật nhìn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Lời này nói ra cũng thật hay, dường như ngay cả hắn cũng phải cho rằng đây mới là chân tướng thật sự.

Rốt cuộc vì sao Trương tam ca nhi lại không mở miệng giải thích cho bản thân, chắc chắn có nguyên nhân sâu xa gì trong đó, có phải Lý gia này đã lén lút nói linh tinh điều gì hay không?

Quý An Dật nhớ lại những lời hai chồng chồng Lý gia vừa nói, gia chủ của Lý gia nói không hề suy nghĩ, chủ yếu là Lý gia a ma, ngược lại có vài phần thâm ý bên trong.

Cùng ly (ly hôn hòa bình). . . . . . Điểm mấu chốt có phải ở chỗ này không?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, hắn dường như bắt được một chút gì đó.

Thực ra Trương Tam ca nhi này không muốn sống ở Lý gia, y muốn nhảy ra khỏi cái hố lửa này, nhưng dù sao đây cũng không phải là hiện đại, lập gia đình chính là chuyện cả đời, dù sướng cũng thế khổ cũng thế, đều phải tự mình vượt qua từng cái.

Ca nhi bị hưu trừ khi có thể tự mình đi xa, tha hương tự lực cánh sinh, bằng không nếu trở về nhà mình, cuộc sống trải qua mười ngày hết chín ngày sẽ không thoải mái bằng ở nhà chồng. Nếu gặp một đôi chồng chồng đau lòng ca nhi nhà mình, thì tình huống ít nhiều cũng xoay chuyển tốt hơn, nhưng dù sao cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Bình thường ca nhi bị hưu đều sống không lâu. Từ trước đến nay, áp lực từ thôn dân trong thôn đều rất nhiều, không mấy người có thể vượt qua được những áp lực đó.

Nếu đổi thành cùng ly, cục diện sẽ có chuyển biến rất lớn.

Nếu là cùng ly, khi trở về nhà mình, thì vẫn còn chuyện để nói, áp lực phải đối mặt sẽ giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, thanh danh của Trương tam ca nhi và thanh danh của Lý gia lão Nhị, đối lập rõ ràng cỡ nào, thôn dân xung quanh phần lớn đều biết rõ.

Nghĩ đến đây, Quý An Dật hồi tưởng lại phần sau Lý gia a ma vừa nói.

Lại nói tiếp, y cũng vì một mảnh hiếu tâm, xin thôn trưởng hãy nhìn vào điểm này, mà cho lão Nhị nhà ta và Trương tam ca nhi ly hôn, để Trương Tam ca nhi cầm thư ly hôn trở về Trương gia, vì thể diện nên chung qui vẫn phải làm chút gì đó. . . . .

Đây là điều kiện. Trương Tam ca nhi thay Lý gia lão Nhị chịu tiếng oan, ưu đãi chính là y và Lý gia lão Nhị cùng ly.

Nếu không có chuyện này xảy ra, thì cuộc đời này của Trương Tam ca nhi cũng đừng hòng có cơ hội nhảy ra khỏi Lý gia, trừ khi y chết, cho dù y chết cũng tiến vào phần mộ của Lý gia.

Bởi vì chuyện này, nên Trương Tam ca nhi mới đồng ý chịu oan thay? Nếu chân tướng là như thế. . . . . .

Trương Tam ca nhi thực ngốc.

Vừa rồi cảm xúc của hắn không mãnh liệt như vậy, nhưng bây giờ nhìn đôi chồng chồng Lý gia, dạ dày Quý An Dật cuộn trào kịch liệt, hắn cảm thấy ghê tởm cái nhà này.

“Trương Tam ca nhi, ta muốn hỏi ngươi một câu, việc này có phải ngươi làm hay không.” Ánh mắt thản nhiên của thôn trưởng làm Trương Tam ca nhi co rúm lại, trên mặt không có biểu tình gì.

Trương Tam ca nhi run như cầy sấy, thân thể hơi lay động, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào.

“Ta sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn bực này, làm liên lụy đến Hà Khê thôn ta, cũng chỉ có Trương Thịnh Vượng, ca nhi không biết xấu hổ này, đã gả đến Hà Khê thôn ta bao năm, nhưng vẫn một lòng hướng về nhà mẹ đẻ mình, hắn vốn đã có tâm tư không muốn cuộc sống của Hà Khê thôn ta càng ngày càng tốt hơn.” Lý gia lão Nhị nhảy ra phấn khích nói xong.

Thôn trưởng thấy Lý gia lão Nhị nhảy ra, thản nhiên nói. “Ta không hỏi ngươi.” Nói xong, ông quét một ánh mắt qua.

Lý gia lão Nhị mặt cứng đờ, yên lặng lùi ra sau a ma nhà mình, bộ dáng kia, trông khá chột dạ.

“Trương Tam ca nhi chuyện này rất quan trọng, ngươi thành thật trả lời một câu, việc này rốt cuộc có phải do ngươi làm hay không!” Ngữ khí thôn trưởng tăng thêm hai phần.

Chân Trương Tam ca nhi mềm nhũn, cả người té lăn trên đất, mái tóc dài rối tung rơi xuống một bên, măt y cuối cùng cũng lộ ra biểu tình, biểu tình trên mặt. . . . . .

Không biết nên hình dung như thế nào, nhìn y khiến cho lòng người chua xót yêu thương.

Quý An Dật thật sự không nhịn được, hắn không thể trơ mắt nhìn một ca nhi tốt như vậy bị hủy hoại, đây là một mạng người sống sờ sờ.

“Trương Tam ca nhi ngươi thật khờ.” Quý An Dật hai ba bước đi qua, cầm tay y, đem tay áo y cuốn lên, từng đạo vết thương dữ tợn trên cánh tay được phô ra, những vết thương chằng chịt giao nhau mang theo tơ máu. “Ngươi xem, Lý gia đối đãi với ngươi như vậy, sao ngươi vẫn tin tưởng lời nói của bọn hắn. Cho dù ngươi muốn cùng ly, ngươi muốn rời khỏi Lý gia, thì ngươi hoàn toàn có thể không cần gánh tội thay cho Lý gia lão nhị, ngươi có biết không, trong thôn mọi người ai cũng biết rõ, chuyện này là do Lý gia lão Nhị làm.”

Quý An Dật nói liền một hơi, hắn nói rất nhanh, vừa định chuẩn bị lấy hơi nói tiếp, Lý gia a ma liền vọt qua đây, hung hăng đẩy Quý An Dật ra, y một ca nhi trưởng thành, lại thường xuyên làm việc nặng, nên cú đẩy kia rất hung hãn. “Quý ca nhi cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói lung tung, chuyện ngu xuẩn này vốn là do Trương Tam ca nhi làm, sao lại nói đến con ta? Tốt xấu gì ta cũng nhớ kỹ, Trương ca nhi đã làm dâu nhà ta vài năm, hắn coi như thành thật làm tròn bổn phận, bây giờ lại bởi vì hiếu tâm nên mới làm chuyện sai lầm, nên lúc này ta mới thay hắn che chở, để cho hắn cầm thư cùng ly về Trương gia, không ngờ, ngược lại hảo tâm làm sai chuyện.”

Nói xong, y nhìn trương Tam ca nhi, nói. “Thôi được thôi được, Việc này Lý gia ta mặc kệ, thôn trưởng ngươi trực tiếp đuổi Trương Tam ca nhi ra khỏi Hà Khê thôn đi, Lý gia chúng ta không nhận đứa con dâu không biết xấu hổ này, hôm khác ta sẽ đưa hưu thư đến Trương gia.”

“Không, không, không, là ta làm, thôn trưởng là do ta làm, chuyện này đều do ta.” Vừa nghe Lý gia a ma nói vậy, Trương Tam ca nhi giống như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lớn tiếng nói.

Bị đẩy ngã trên mặt đất, khuỷu tay cọ sát với tảng đá, đau vô cùng, bên tai vang lên tiếng Trương Tam ca nhi, Quý An Dật biết vậy nên vô lực, cánh tay nóng lên rát đau, trong lòng hắn có hơi khó chịu.

Hắn thật không biết Trương Tam ca nhi nghĩ sao, sao y lại không rõ, y vì mình biện giải, thì người trong thôn mới có thể đứng ra nói chuyện vì y, đến lúc đó Lý gia lão Nhị làm chuyện ngu xuẩn sẽ bị trừng phạt, đây là thứ nhất, thứ hai hắn đẩy vợ mình ra gánh tội thay, hành vi này cũng thật ghê tởm.

Cứ như vậy, y hoàn toàn có thể xin thôn trưởng làm chủ, để y và Lý gia lão Nhị cùng ly. Đến lúc đó, việc này truyền ra, thanh danh của y sẽ tốt lên rất nhiều, sau này trở về Trương gia cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.

Ngay khi Quý An Dật đang thất thần, cả tràng diện loạn thành một tô cháo Bát Bảo vì Vương Tiểu Nhị.

Vợ bị người ta đẩy! Vương Tiểu Nhị không bình tĩnh nổi, trực tiếp xông lên, hung hăng đẩy Lý gia a ma lên người Lý gia lão Nhị, hai người ngã sấp xuống thành một đoàn.

Lý gia Gia chủ vừa thấy vậy, một đứa ngốc mà dám làm trò trước mặt hắn, dám đẩy vợ hắn, hắn xắn tay áo lên lập tức vọt qua, chuẩn bị đại chiến một hồi với Vương Tiểu Nhị.

Vương Bảo Nhi đứng bên cạnh thấy, mẹ nó, xem Vương Bảo Nhi y là người chết à, dám khi dễ đệ đệ y trước mặt y.

Sắc mặt y kéo căng, vội vội vàng vàng chạy qua.

Sắc mặt quý A Cường trầm xuống, vợ mình đánh nhau ở phía trước, hắn là nam nhân có năng lực sao có thể đứng một bên xem.

Lý gia lão Đại và Đại ca nhi vừa thấy, hỏng bét, ba người đánh một mình a cha, khi Lý gia bọn hắn không có ai à! Chồng chồng hai người thực ăn ý gia nhập vào chiến cuộc.

Thật vất vả giày vò được Lý gia a ma và Lý gia gia chủ, hai người còn chưa đứng vững, vừa thấy cục diện đã loạn thành một đoàn, không nói hai lời, trực tiếp xắn tay áo vọt qua.

Mẹ ơi, năm đánh ba!

Lưu tú nhìn tình hình không được, ở bên cạnh ồn ào. “A cha, a ma, bọn họ năm đánh ba, sao được, ta phải qua hỗ trợ, ngải mả (mẹ ơi), Quý An Dật bị Lý gia lão nhị giẫm lên, quá lắm rồi.”

“Vợ.” Vương Tiểu Nhị liếc thấy vậy, nhất thời, hai mắt đều đỏ lên.

Lý gia lão Nhị mới vừa làm chuyện xấu, rõ ràng cảm giác được có một đạo hung quang  vừa xoẹt qua, nhịn không được nghiêng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt hung ác như dã thú kia của Vương Tiểu Nhị, dưới chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

Đây là đứa ngốc tử Vương Tiểu Nhị kia sao? Quỷ thần, đây rõ ràng là một con dã thú đầy hung tính!

“Tiểu Nhị!” Thôn trưởng thấy tình huống không đúng, liền nhanh chóng chế trụ Vương Tiểu Nhị lại. Rống to một tiếng với mấy người đang đánh nhau kia. “Im lặng.”

Đây rõ ràng là mang theo nội kình, không giống với tiếng rống bình thường, khiến tất cả mọi người đều im lặng.

“Thật mất mặt.” Cũng không biết lời này là nói ai, thôn trưởng mang theo Vương Tiểu Nhị đi về nhà mình. “Chờ nửa canh giờ.”

Ngốc tử bị sao vậy? Trong lòng Quý An Dật quýnh lên, vội vàng đuổi theo sau. Vương Bảo Nhi cũng bất chấp đang đánh nhau với Lý gia, chạy theo sát phía sau, chạy chưa được hai bước, chợt nghe thôn trưởng nói. “Quý ca nhi đi theo qua đây, những người khác đứng tại chỗ chờ.”

Lời này nói ra, rất lạnh, rất nghiêm túc.

Mọi người đều hiểu, thôn trưởng tức giận rồi, rất tức giận.

Cho dù bây giờ là vụ mùa, thời gian trân quý giống như vàng, nhưng không ai oán giận một câu, đều thành thành thật thật đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ.

Không ai có một câu oán giận với thôn trưởng, nhưng sắc mặt của người Lý gia lại không hề tốt tí nào.

Vốn Trương Tam ca nhi đã tự nguyện gánh tội thay cho bọn họ, bọn họ cũng không nói gì, tránh cho đến lúc đó trong ngoài đều có tội.

Nhưng bây giờ, vừa rồi câu kia thôn trưởng, thật mất mặt. . . . . Người sáng suốt đều có thể đoán được, nhất định là nói Lý gia.

Đúng là quá mất mặt, cả gia đình này nhảy nhót giống như một vở hài kịch, thật đúng là xem mọi người đều là ngốc tử mà.

Hết chương 59.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play