Một trăm vạn lượng, mức giá cược như vậy mà cũng dám hét!

Trong chớp mắt, ông ta lại nhìn Vân Yên một lần nữa, đừng thấy sư muội trông đĩnh đạc như vậy, chỉ cần nhắc đến tiền là ngay lập tức trở nên lưu manh hơn bất cứ ai! Đệ tử muốn năm mươi vạn lượng, sư phụ lại muốn gấp đôi!

“Đồ nhi ăn quá nhiều, không đủ cơm nuôi”.

Vân Yên không nói lời nào nhưng trong mắt dường như đã hiện lên câu này.

Lão Trần Huyền thích thú muốn cười, nhìn xong hai sư đồ bên kia rồi lại liền nhìn trộm Kim Huyền Chung.

Gương mặt của Kim Huyền Chung đã trở nên hết sức khó coi, ý của các ngươi là đang muốn hút máu ông đây sao! Một trăm vạn lượng, con số này lớn đến mức nào chứ, các ngươi thật sự nghĩ trong nhà ta có núi vàng hay sao?

“Ta nói, chẳng lẽ diễn võ đài đã trở thành nơi kiếm tiền rồi hay sao?”

“Ừm, cũng rất giống nơi kiếm tiền đó”.

“Một trăm vạn lượng! Ta không biết Viên Miểu lại có giá trị đến vậy đó”.

Đám người đứng xem bàn tán xôn xao, tám phần trong số đó đều giật giật khóe miệng, mới vừa rồi Triệu Bân còn hét giá năm mươi vạn lượng, tới khi sư phụ của hắn lên tiếng thì giá liền được đội lên tới một trăm vạn lượng, từ khi diễn võ đài được dựng lên tới nay, đây là mức cược cao nhất mà bọn họ từng nghe được.

“Vân Yên, sư muội đang muốn giở trò với ta sao?”, Kim Huyền Chung bật cười giận dữ nói.

“Lời này của sư huynh sao sư muội nghe không lọt tai”, Vân Yên cũng cười nói: “Hay là để sư muội tính thử cho sư huynh nghe nhé, Viên Miểu năm nay hai mươi tuổi, ta tính hắn ta còn có thể sống được thêm năm mươi năm, một năm ở đỉnh Tử Trúc có thể kiếm được mười vạn, tức là năm mươi năm có thể kiếm được năm trăm vạn lượng, tính sư huynh một trăm vạn lượng đã là nể mặt lắm rồi”.

“Chà, tính ra nghe cũng rất hợp lý”, lão Trần Huyền nói xen vào một câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Kim Huyền Chung liếc mắt nhìn ông ta một cái, có phải ngươi và đám người này thông đồng với nhau hút máu ta hay không vậy hả!

“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nếu giải quyết được bằng tiền thì tốt nhất cứ nên chi ra”, lão Trần Huyền chậm rãi nói.

Nghe câu này, Kim Huyền Chung cảm thấy bị nghẹn ngay cổ họng, con mợ nó tiền đâu phải là do lão xuất ra, tất nhiên là lão không đau lòng rồi!

“Đồ nhi, thấy sư phụ tính có thiếu không?”

“Hình như còn thiếu một chút, lúc nãy con còn tính báo giá năm mươi tỷ”.

“Đừng ác quá, dù sao người ta cũng là sư bá của ngươi”.

Vân Yên và Triệu Bân, một sư phụ và một đệ tử nói chuyện với nhau giống y như đang diễn kịch nói, ngươi một câu ta một câu hết sức vui vẻ.

Lão Trần Huyền nghe xong thì khóe miệng cũng giật giật.

Đám người đứng xem nghe xong cũng cười gượng.

Ai cũng nghe nói người của đỉnh Tử Trúc lục căn thanh tịnh, bây giờ xem ra hoàn toàn không giống như vậy!

Một thầy một trò ở đỉnh Tử Trúc bây giờ đang đứng đây bức ép người ta, đúng là rất có tiềm năng làm đạo tặc!

Ở hiện trường lại vang lên tiếng ken két khe khẽ, như thể có ai đó đang nghiến răng.

Còn ai nghiến răng vào lúc này nữa chứ? Tất nhiên là Kim Huyền Chung, lão ta hẳn là đã nghiến mạnh tới mức bật máu, muốn phun ra một ngụm máu đen, nhưng do không thể phun ra nên đành nuốt xuống, rất muồn tìm người để trút giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play