“Thả người”.

Cuối cùng, lão ta vẫn phải phất tay áo lấy ra ngân phiếu.

Không có ai đếm, nhưng vừa nhìn thấy số lượng tổng thể thì mắt của ai cũng sáng rỡ.

Đến diễn võ đài có thể kiếm tiền rất nhanh, chuyện này quả thật không giả.

“Đa tạ sư bá đã ban thưởng”.

Triệu Bân đẩy Viên Miểu ra rồi nhanh chóng hốt ngân phiếu.

“Thế sự vô thường, rồi sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải trả giá”.

Kim Huyền Chung lạnh lùng kéo Viên Miểu đi, trước khi rời đi còn không quên dọa nạt vài câu.

Đáng giận, hôm nay lão ta thực sự đã rất tức giận.

Lão ta vừa giận đỉnh Tử Trúc vừa giận Viên Miểu, ngươi đã không có bản lĩnh mà còn dám đi so đo với người khác? Đã không có bản lĩnh thì tốt nhất nên lo ít chuyện bao đồng lại, thế mà ngươi lại còn dám khiêu chiến diễn võ đài? Bị một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh đánh cho tàn phế, ngươi không biết xấu hổ thì lão phu cũng rất mất mặt, chuộc ngươi hết một trăm vạn lượng, ta sẽ bắt nhà của ngươi lên trả lại cho bằng đủ, tiền của lão phu không dư dả đến vậy đâu!

Bên này Vân Yên đã bước xuống khỏi diễn võ đài, Triệu Bân cũng nhanh chóng theo sau.

Đám người đứng xem cũng biết ý nhường đường, ánh mắt nhìn hai thầy trò lộ ra vẻ hết sức ngưỡng mộ.

Một thầy một trò phối hợp hết sức ăn ý, làm việc gọn gàng không chút vướng mắc.

Một thầy một trò cuối cùng đã hợp lực hút cạn máu của đối phương, sự phối hợp này thật sự quá hoàn hảo rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

“Ta đang rất buồn cười, không biết có nên cười hay không”, Tô Vũ do dự bụm miệng nói.

“Muốn cười thì cứ cười thôi!”

“Ha ha ha… hức… ha ha ha!”

Tô Vũ không phải là người duy nhất bật cười, hơn phân nửa số người có mặt đều cảm thấy rất buồn cười, bọn họ chính là đang cười nhạo Viên Miểu, con mợ nó đúng là một tên thích tấu hài. Hại đồng đội, hại sư phụ, hại chính mình, bản thân ăn to nói lớn nhảy lên diễn võ đài, cuối cùng bị đối thủ đập đến mức bán thân bất toại, sau trận này thì e rằng Cơ Ngân sẽ lại càng nổi tiếng hơn nữa.

“Chết tiệt”.

Hoàng Hiết thầm mắng một tiếng, mà Trịnh Minh cũng thầm mắng một tiếng.

Tốn biết bao nhiêu tiền để mời Viên Miểu tới, hắn ta cam đoan sẽ chiến thắng, cuối cùng lại thua thảm hại, tiền của bọn họ cũng xem như tốn cho chó ăn mất rồi.

“Kịch hay kết thúc rồi, tất cả giải tán đi!”

Lão Trần Huyền khoát tay một cái rồi cũng bước xuống khỏi diễn võ đài.

Lúc ông ta rời đi còn không ngừng lẩm bẩm cảm thán về tác phong của Vân Yên và chiến lực của Triệu Bân, mấy ngày nay Triệu Bân đã đập tàn phế hết năm đệ tử cảnh giới Huyền Dương, ba trong số đó còn là đệ tử lâu năm của Thiên Tông.

“Có phải ta đã sai rồi không?”

Lão Trần Huyền xoa xoa tay, luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ qua một đồ nhi tốt.

Ông ta đi rồi thì đám người đứng xem cũng đều giải tán, phần lớn đều cảm thấy xem chưa đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play