Mặt mũi Kim Huyền Chung trở nên âm u hơn, khí thế vừa thu lại nhanh chóng bùng nổ, trưởng lão của một đỉnh, là Địa Tạng tầng cao nhất hàng thật giá thật đã nhượng bộ đến thế, đối phương cứ cắn mãi không chịu nhả, đúng là tức điên người.

Vân Yên vẫn đứng yên đó, khí thế cũng xuất hiện thêm lần nữa.

Nếu muốn đánh, cô ta không sợ Kim Huyền Chung.

Không cho đối phương một ký ức khắc sâu, người ngoài lại tưởng đỉnh Tử Trúc này là vật trang trí.

Có sư phụ đến lên tiếng, Triệu Bân lại càng không ngán ai, giữ chặt lấy Viên Miểu, thích làm màu thì phải trả một cái giá đắt, không trả chút bạc mà đòi lấy người về, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

Ầm!

Hai chủ đỉnh đối đầu nhau, có tia lửa xẹt qua.

Nhịp tim của tất cả mọi người đều tăng nhanh, mùi thuốc súng nồng nặc, có thể biến thành đánh nhau bất kỳ lúc nào, ai mà ngờ được hai đồ đệ đánh nhau lại kéo cả sư phụ mình tới, chắc chắn là họ không ăn chay rồi.

“Hai người đừng tức giận như thế!”

Tiếng cười ha ha nhanh chóng cất lên, không biết lão Trần Huyền từ đâu xông ra.

“Là do cô ta… Khinh người quá đáng”, Kim Huyền Chung hét to, không thể kìm nén được lửa giận.

“Chỉ là làm đúng giao ước mà thôi”, Vân Yên không hề yếu thế, hù dọa cô ta á, không được đâu.

“Đều là người Thiên Tông cả, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp nhau, nể tình lão già này tí đi, mỗi người nhường một bước được không”, lão Trần Huyền cười hơ hớ, bước lên diễn võ đài, không dám đắc tội bên nào cả.

Lúc nói chuyện còn đưa mắt nhìn Triệu Bân, thầm nghĩ tên nhóc này cũng được quá nhỉ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Triệu Bân nhanh chóng đứng thẳng, giữ chặt Viên Miểu không buông, cứ như đang nắm một cọc ngân phiếu.

Kim Huyền Chung lại hừ lạnh, thu khí thế lại.

Vân Yên cũng nể tình, kiềm chế xung đột.

“Kim Huyền Chung, cược trước kiếm chút lợi đi, thế nào?”, lão Trần Huyền nhìn Kim Huyền Chung cười nói, làm sao ông ta có thể không nhìn ra ý tứ của Triệu Bân, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết cũng không tính là chuyện gì lớn.

Kim Huyền Chung hung hãn hít một hơi thật sâu, lão ta không nói lời nào, xem như đã đồng ý.

“Đỉnh Tử Trúc thấy sao?”, lão Trần Huyền lại liếc nhìn Vân Yên và Triệu Bân.

“Năm mươi…”

“Một trăm vạn”.

Không đợi Triệu Bân báo giá, Vân Yên đã lên tiếng trước.

“Sư phụ còn xấu xa hơn cả mình!”

Triệu Bân thầm cảm thán trong lòng, đúng là gừng càng già càng cay, sư phụ ra giá mạnh mẽ như sư tử gầm!

Vân Yên vuốt tóc, nói với Triệu Bân: “Ngươi nghỉ ngơi đi, để sư phụ ra”.

“Một thầy một trò chạy tới đây trấn lột người ta!”

Lão Trần Huyền liếc mắt nhìn Vân Yên và Triệu Bân, tuy rằng không nói lời nào nhưng ánh mắt của ông ta đã đại biểu cho tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play