Chỉ có điều đây không phải là nơi mà ai cũng có thể đặt chân đến.

Những bức tường bên ngoài Linh Quả Viên chắc chắn đều đã được khắc cấm chế, nếu có kẻ nào dám đột nhập thì chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc theo môn quy.

“Tiểu Tam, mở cửa”, Tô Vũ kêu lớn.

“Nếu ngươi cứ gọi ta như vậy thì ta sẽ đá chết ngươi”.

Có người đáp lại, người đó là một thanh niên mặc áo trắng, Triệu Bân không biết hắn ta là ai, nhưng có lẽ hắn ta là đệ tử trông coi Linh Quả Viên, người trong Thiên Tông gọi hắn ta là Dương Phong, vì hắn ta ở nhà là con thứ ba cho nên mới có biệt danh là Tiểu Tam, vừa nghe đã tưởng hắn ta là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác! Thế nên biệt danh này cũng đã gây ra cho hắn ta không ít chuyện hiểu lầm.

“Tại sao ngươi còn dắt thêm một người nữa vậy?”, Dương Phong nhìn Tô Vũ sau đó nhìn Triệu Bân, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái, sao trong Thiên Tông lại có cảnh giới Chân Linh, không phải tiêu chuẩn thấp nhất để gia nhập Thiên Tông là cảnh giới Huyền Dương hay sao? Hắn đi cửa sau để vào đây à?

“Huynh đệ của ta”, Tô Vũ cười nói rồi tự mình đẩy cửa bước vào.

Triệu Bân lúc này vẫn đang quan sát Linh Quả Viên cũng bị hắn ta kéo vào.

Tiến vào trong vườn, Triệu Bân lại được một phen bổ mắt, linh lực ở nơi này mạnh mẽ vô cùng, không còn gì để nói.

“Hắn do nữ soái Xích Diễm giới thiệu tới đây đó”, Tô Vũ thì thào nói với Dương Phong.

Dương Phong nhướng mày.

Nữ soái Xích Diễm danh chấn Hoa Hạ, hắn ta tất nhiên đã từng nghe nói tới, một huyền thoại như vậy lại có thể để cho một tên nhóc cảnh giới Chân Linh lợi dụng sao?

“Tên này cũng có một chút đạo hạnh”, Tô Vũ nói, sau đó kể lại cho Dương Phong nghe hết chuyện của Triệu Bân, từ chuyện đỉnh Ngọc Tâm khiêu chiến tới chuyện hắn đập mấy người bất tỉnh trên diễn võ đài.



“Xem ra ta đã bế quan quá lâu rồi, trong thời gian này lại xảy ra chuyện thú vị như vậy”, Dương Phong thở dài, không khỏi liếc nhìn Triệu Bân, Triệu Bân có có đạo hạnh hay không thì hắn ta không biết, nhưng kể từ khi biết Triệu Bân được nữ soái Xích Diễm giới thiệu tới đây thì Dương Phong cũng ngầm hiểu sau lưng hắn chắc chắn có nội tình.

“Ăn đi, không cần khách khí”.

Tô Vũ hoàn toàn không coi mình là người ngoài, khi đi ngang qua một cái cây thì hắn liền hái ba linh quả xuống, một quả đưa cho Triệu Bân, một quả nhét vào miệng mình, một quả nhét vào trong túi để dành. Dương Phong liếc mắt nhìn hắn ta, đã được ăn rồi còn muốn gói mang về nữa sao?

“Ngon tuyệt”.

Triệu Bân cắn một miếng, linh quả này thật sự rất thơm ngon, dùng giải khát phục hồi tinh thần rất tốt.

Loại linh quả này nếu như được ăn mỗi ngày hai ba quả thì tinh thần lực chắc chắn sẽ được tẩm bổ mạnh mẽ theo thời gian.

Cho nên cũng có thể nói, làm đệ tử trông coi Linh Quả Viên rất là có lợi.

Tu hành ở đây có thể tiến bộ nhanh hơn tu hành bên ngoài rất nhiều, nếu như Tô Vũ và Dương Phong không có ở đây thì Triệu Bân đã lấy ra hồ lô tím vàng hấp thụ hết linh khí ở đây rồi.

Chẳng bao lâu sau, ba người họ đến một đình nghỉ mát ngồi.

Linh Quả Viên được bố trí rất tao nhã, có một đình nghỉ mát được dựng lên sâu bên trong.

Tính tình của Dương Phong cũng không tệ, còn chuẩn bị trà bánh, cộng thêm vài đĩa hoa quả khác.

Triệu Bân biết Dương Phong chỉ là đang nể mặt Tô Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play