U Lan cau mày, không biết lời này của Triệu Bân là có ý gì.

Chính xác mà nói, cô ta rõ ràng không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì ở đây, cô ta đến Thiên Tông chỉ để làm nhiệm vụ, cái gì mà tình tình ái ái, cô ta không quan tâm, lời cũng đã được chuyển đi rồi, những việc còn lại không liên quan đến cô ta.

Khi họ đang nói chuyện thì lại có một mùi thơm bay đến.

Mùi thơm đó xuất phát từ cơ thể Nguyệt Linh, cô ta đang đi từ lầu hai xuống, nhìn thấy U Lan đứng với Cơ Ngân thì nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng đặc biệt khi cô ta nhìn về phía Triệu Bân thì ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn nữa, thậm chí trong ánh mắt đó còn có chút thù địch. Cô ta đang nghĩ Triệu Bân có mặt ở đây là để quấy rối sư muội nhà mình.

Chuyện thế này có thể thể khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy buồn bực, trước đó thì đưa thư tình cho cô ta, hai ba ngày sau lại tìm tới sư muội của cô ta để quấy rối, cái tên đi cửa sau này sao lại có thể đáng ghét như vậy, da mặt của hắn sao lại có thể dày như vậy?

“Lạnh quá!”

Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng, khí chất của Nguyệt Linh mới lạnh lùng làm sao.

“Nàng ta không phải là người mà ngươi có thể với tới đâu”, Nguyệt Linh nhẹ giọng nói, nhưng ngữ khí hết sức lạnh lẽo.

Lời này tất nhiên là đang nói với Triệu Bân, còn “nàng ta” mà cô ta nói tất nhiên là đang ám chỉ U Lan.

Triệu Bân nhướng mày, không nhịn được mà phải liếc nhìn Nguyệt Linh một cái, tuy rằng hắn không nói lời nào nhưng ánh mắt của hắn đã đại biểu cho tất cả: “Vị sư tỷ này, con mắt nào của cô thấy ta quấn quýt lấy U Lan vậy, cô không được vu oan cho người tốt chứ!”

Nguyệt Linh lười nói nhiều, chỉ nắm lấy tay U Lan rồi xoay người rời đi.

U Lan không muốn rời đi, cô ta vẫn còn muốn sao chép sách cổ mà, tình huống này thật khó xử quá.



Triệu Bân không quan tâm nữa, tùy tiện cầm lấy một cuốn sách cổ lật xem.

Toàn bộ Tàng Kinh Các lúc này rất yên ắng, chỉ có tiếng ngáy của lão đạo Huyền Sơn là vẫn đang vang lên như sấm rền, không biết là do tối hôm qua ông ta ngủ không ngon hay là do ông ta đang ngủ quá sâu, tới nỗi khi Triệu Bân bước vào thì ông ta cũng không biết.

Không lâu sau Tô Vũ cũng đã đến, hắn ta liền kéo Triệu Bân rời đi.

“Đi đâu?”, Triệu Bân hỏi.

“Mời ngươi đi ăn linh quả Tâm đó”, Tô Vũ cười nói: “Lão già lỗ mũi trâu hôm nay không có ở đây”.

Triệu Bân đặt cuốn sách cổ xuống rồi đi theo hắn ta.

Triệu Bân đã từng nghe nói qua về linh quả Tâm, đó là một loại linh quả kỳ lạ, giá cả không quá đắt nhưng võ tu bình thường cũng không có ai quá quan tâm. Nó có công dụng tẩm bổ tinh thần lực, nhưng nếu chỉ có tác dụng này thì dùng tiền đi mua dược hoàn tẩm bổ còn tốt hơn.

Sau khi rẽ qua vài khúc quanh, hai người dừng lại trong một vườn cây.

Đứng ở ngoài nhìn vào có thể thấy những cây linh quả, thân cây to lớn, cành lá sum xuê, đặc biệt mỗi một linh quả trên cây đều lóe lên sáng bóng, còn tỏa ra một hương thơm độc đáo sảng khoái.

Đây là Linh Quả Viên của Thiên Tông.

Triệu Bân có nghe nói về nó nhưng đây là lần đầu tiên hắn được đến đây, nơi này có linh khí nồng đậm, toàn bộ Linh Quả Viên đều chìm trong sương mù linh khí, dưới mỗi thân cây còn có mây mù linh khí là đà bay lượn, nếu như được tu luyện ở đây thì chắc chắn có thể gia tăng công lực rất nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play