Nếu như hắn tự mình đến thì Dương Phong sợ là ngay cả cổng vườn cũng không cho hắn đặt chân vào chứ đừng nói là mời ăn hoa quả. Tính tình của Tô Vũ cũng không tệ, có chuyện tốt vẫn biết dẫn hắn theo hưởng cùng.

“Lấy ra đi”, Tô Vũ vươn tay về phía Triệu Bân nói.

“Gì cơ?”, mặt Triệu Bân đầy vẻ thắc mắc.

“Tử ngọc, tử ngọc Xích Diễm!”

“Ngươi có tử ngọc của Xích Diễm sao?”, Triệu Bân chưa lên tiếng thì Dương Phong đã ngạc nhiên thốt lên.

“Có”, Triệu Bân vừa nói vừa lấy tử ngọc ra.

“Có thể cho ta mượn dùng được không?”, Dương Phong vội hỏi.

Triệu Bân hào phóng đưa qua ngay, người ta đã mời hắn ăn trái cây rồi nên hắn không thể nào quá keo kiệt được. Lúc hắn đưa tử ngọc qua thì còn lén nhìn Dương Phong, tên này bị thương rồi nha. Mà đó còn là vết thương cực hàn, cũng không biết là do cao thủ nào gây ra, hàn khí đã xâm nhập vào xương cốt rồi.

Vậy nên hắn mới biết tại sao Dương Phong lại mượn tử ngọc.

Tử ngọc của nữ soái trông rất bình thường nhưng thực chất nó rất đặc biệt, không phải là loại ngọc thạch bình thường. Nó là màu tím nhưng lại châm lên ngọn lửa màu đỏ, nó nằm sẵn trong viên ngọc, có thể xua tan hàn khí, hiệu quả thần kỳ.

“Đa tạ!”, Dương Phong cầm lấy tử ngọc rồi đặt lên trước ngực.

Có thể thấy những tia lửa nhỏ trên tử ngọc đang thâm nhập vào trong cơ thể Dương Phong, xua tan hàn khí.

“Nào, ăn trái cây đi!”

Tô Vũ lấy thêm mấy quả nữa nhét vào lòng Triệu Bân. Ý gì á hả? Thì chính là ý đó, đừng chỉ biết ăn thôi, lấy được thì cứ lấy, tuyệt đối đừng khách sáo, qua thôn này rồi thì sẽ không còn chuyện tốt thế này nữa đâu, chủ yếu là vì sư phụ của Dương Phong không có ở đây nên chúng ta có thể ăn thoải mái.



Đương nhiên Triệu Bân cũng chẳng khách sáo, sức ăn của hắn khá khỏe, có thể nốc đến bảy, tám ký.

Đương nhiên không thể ăn không được, Tô Vũ đưa hắn đến đây cũng là có dụng ý, chính là viên tử ngọc Xích Diễm đó, nếu như thật sự có thể xua đuổi hàn khí trong người Dương Phong thì cũng xem như đã làm được việc tốt.

“Người này rất được, đáng kết giao!”, Tô Vũ mỉm cười và nói.

“Ta nhìn ra được”.

Triệu Bân cũng nói, hắn thật sự vừa ăn vừa mang về, đợi lúc về sẽ cho sư tỷ và sư phụ nếm thử, hắn có nhẫn ma, nếu cho hắn lấy thoải mái thật thì hắn có thể quét sạch hết cả Linh Quả Viên của người ta luôn.

“Mấy trái bên trong mới ngon!”

Tô Vũ cắn một ngụm linh quả rồi chỉ về phía sâu trong khu rừng.

Không cần hắn ta phải nói, Triệu Bân cũng đã đoán ra được từ sớm. Hắn nhìn về phía sâu trong rừng, mây khói lượn lờ, trong mây mù còn có rất nhiều trận văn bảo vệ, rõ ràng không phải là loại quả thường.

“Đừng ngây ra đó nữa, ăn đi!”

Ở sâu trong Linh Quả Viên chỉ có tiếng hô hào của Tô Vũ.

Nếu như nói Triệu Bân không hề khách sáo thì tên này lại càng tự nhiên như ông tiên, hắn ta cứ như một con ma đói chuyển thế, mỗi lần nuốt trọn một quả mà không sợ bị nghẹn, vì bữa ăn hôm nay mà nhịn đói mấy bữa. Được ăn chùa, không phải trả tiền thì tại sao lại không ăn, chẳng những ăn mà còn ôm mang về.

So với hắn ta thì Triệu Bân tế nhị hơn nhiều.

Lúc ăn trái cây thì cũng không quên nhìn Dương Phong.

Dương Phong đang nhắm mắt, ngồi xếp bằng dưới gốc cây, tử ngọc được đặt trước ngực, mỗi khi có một tia lửa thâm nhập vào trong cơ thể thì sẽ có một tia hàn khí biến mất, khuôn mặt hơi nhợt nhạt cũng theo đó mà hồng hào dần lên. Lúc nãy ấn đường trông yếu ớt bệ rã, giờ thì đã đỡ hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play