Chương 12: Thử lòng (1)
Khi Phạm Nguyên đang lo tới lo lui, lo đến mức suýt rụng một đống tóc, thanh niên cuối cùng cũng lên tiếng:
"Tên khai sinh của tôi là Lộ Minh."
Có vẻ như nhắc tới cái tên này khiến anh ta không được vui vẻ cho lắm, ánh mắt lại lần nữa trầm xuống, tâm tình bất định quay sang chỗ khác tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Phạm Nguyên thoáng thở phào một tiếng. May, thật may. Anh ta không phải Tưởng Thần.
Có trời mới biết, cậu đã sợ thế nào khi anh ta nói tên mình. Trong một thoáng, cậu đã nghĩ anh ta chính là Boss cuối hắc hóa Tưởng Thần.
Cửa xưởng ngoài trời mở toang lại không có một tang thi nào, thu mình một góc không coi thế gian ra gì. Nếu Lộ Minh là Boss cuối, hai điều trên là chuyện hoàn toàn bình thường. Phải biết rằng, nam nữ chính kết hợp cộng với sự giúp đỡ của rất nhiều người mới có thể giết chết Tưởng Thần. Anh ta hoàn toàn có năng lực khinh thường cả thế giới. Nếu không phải Boss cuối, thực lực người này mạnh đến bất thường, vô cùng thích hợp để Phạm Nguyên chọn làm đồng đội cho những ngày sắp tới.
Nhận thấy tên anh ta nói không phải loại tùy tiện kiếm một cái tên lừa cho qua, Phạm Nguyên có thêm thiện cảm với anh ta, ý định muốn lập đội càng chắc chắn hơn.
Nghĩ là làm, Phạm Nguyên học theo những gì Thẩm Tinh Hạo nói, thử hỏi:
"Lộ Minh, đi một mình trong mạt thế không an toàn, anh có muốn lập đội với tôi không?"
Lộ Minh quay đầu, đôi mắt đen hút hồn có vẻ tăm tối kỳ lạ. Dường như anh ta không bất ngờ với đề nghị này, ngược lại, thái độ giống như biết trước Phạm Nguyên sẽ hỏi như vậy.
"Thế nào?" Phạm Nguyên mỉm cười. "Không thì chúng ta thử hợp tác trong vài ngày, nếu anh thấy không hợp nhau, không thể làm một đội thì chúng ta tự tách ra hành động riêng. Anh nghĩ sao?"
Phạm Nguyên hạ quyết tâm nhất định phải lôi kéo người này đi cùng, ít nhất là trong vài ngày tới. Nếu người này thấy không hợp rồi tách ra đi riêng, khi đó Hệ Thống đã mở máy trở lại, cậu cũng có thể về lại đội của Thẩm Tinh Hạo.
"Cậu..." Lộ Minh cụp mắt. "Có phải thấy tôi rất mạnh, muốn hợp tác với tôi không?"
"Đúng."
Che che giấu giấu, không bằng thoải mái thừa nhận. Phạm Nguyên không cảm thấy việc này có vấn đề ở đâu. Anh ta có năng lực nên cậu mời hợp tác, chuyện này không phải quá bình thường sao?
"Năng lực của tôi đúng là rất khá nhưng đôi khi nó sẽ biến mất đột ngột. Cậu nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."
Lộ Minh đưa tay đẩy kính, đôi mắt vẫn tối đen như thường. Còn một câu mà anh không nói ra miệng, đó là, nể tình Phạm Nguyên là người đầu tiên nhẹ nhàng bâng quơ đưa đồ ăn cho anh, anh mới trao cho cậu một cơ hội.
"Không thành vấn đề." Lộ Minh nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Phạm Nguyên không thèm suy nghĩ đã trả lời luôn. "Lập đoàn đội làm gì chứ? Chẳng phải để giúp đỡ nhau những lúc như vậy sao? Tài năng của tôi không bằng người nhưng không đến mức vô dụng."
"Được. Lập đội đi, hợp tác vui vẻ."
Lộ Minh gật đầu, ánh mắt nhìn Phạm Nguyên như đã định sẵn một thứ gì đó.
Sau này nhớ lại ngày hôm nay, Phạm Nguyên đã rút ra hai kinh nghiệm xương máu. Thứ nhất, không được nhìn mặt mà đoán tính cách, càng không thể nhìn biểu hiện của một người mà suy đoán đạo đức của người ta. Thứ hai, tránh xa những người có thực lực mạnh mẽ đến bất thường. Những kẻ như thế chắc chắn đầu óc có vấn đề.
"Trời sắp tối rồi, ngủ ngoài trời không an toàn, cậu muốn phá vây chạy vào nhà dân nghỉ ngơi không?"
Lộ Minh đứng lên, nhẹ duỗi người một cái. Dáng người anh cao ráo, kết hợp với quần áo hàng hiệu trên người càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ. Anh cười cười nhếch môi, tùy ý đút tay vào túi quần rồi bước ra hướng cửa xưởng. Cách đi của anh giống như đang trong nhà mình, muốn bao nhiêu thoải mái dễ chịu có bấy nhiêu. So với Phạm Nguyên trang bị ba lô vũ khí bên cạnh, trên người anh toát lên một khí chất rất đặc biệt. Giống như mọi thứ vốn là như vậy, mạt thế hung tàn hơn nữa cũng không xoay chuyển được anh.
Anh cao hơn Phạm Nguyên nửa cái đầu, lúc ngang qua thấy cậu đang ngẩn người thì vẫy tay ra hiệu, thong dong nhẹ bước.
Đập vào mắt Lộ Minh là chiếc khóa cửa xưởng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phạm Nguyên, anh bình thản bước đến, đưa tay bóp vỡ. Chiếc khóa bằng sắt cứ như vậy bị bóp thành bột mịn.
Anh xòe tay ra, bột khóa bị gió thổi bay. Phạm Nguyên đã nhìn trên thực lực của anh, vậy cho cậu thấy thực lực.
Tam quan của Phạm Nguyên đồng loạt rung động. Mợ, quả nhiên cậu không nhìn lầm, anh ta mạnh đến nghịch thiên.
So với lúc Phạm Nguyên mới đến, tang thi bên ngoài ít hơn khá nhiều. Cậu không còn nghe thấy tiếng súng vọng lại, không biết đám quân nhân kia có kịp thoát thân không. Mà thoát hay không cũng không phải chuyện cậu quản được.
"Cẩn thận một chút, đừng thất thần."
Lộ Minh lên tiếng nhắc nhở, tay vung ra đập tang thi. Phạm Nguyên thấy trên tay anh xuất hiện một quả cầu khói đen, nhìn như mờ nhạt vô dụng nhưng chỉ cần lướt nhẹ qua vị trí nào của tang thi, vị trí đó sẽ bị ăn mòn không còn một mảnh.
Đầu mạt thế đã có sức hủy diệt kinh khủng này... Dị năng hệ Ám!
Hệ Ám hay còn gọi là hệ Ăn mòn, có sức hủy diệt vô cùng mạnh mẽ. Nếu nói hệ Lôi đứng đầu trong tấn công thì hệ Ám đứng đầu trong hủy diệt. Hệ Lôi thiên về mạnh mẽ hung bạo, khi chiến đấu tạo hiệu ứng thị giác rất tốt. Hệ Ám lại thiên về hung tàn độc địa. Để so hai hệ này hệ nào mạnh hơn thì rất khó nói, quan trọng ở đây là hệ Ám rất khó xuất hiện.
Hệ Ám đại diện cho bóng tối hủy diệt, 10 nghìn người may ra có một. Phần trăm xuất hiện hệ Lôi cao hơn hệ Ám rất nhiều.
Phạm Nguyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng vì tìm được một đồng đội mạnh mẽ không thua gì nam chính. Thậm chí dựa trên độ chiến đấu hung tàn, anh ta đã sớm vượt qua Thẩm Tinh Hạo. Nhưng ngay sau đó, cậu bị chính suy nghĩ mình làm cho phát hoảng.
Khoan, khoan, cậu vừa nghĩ anh ta vượt qua Thẩm Tinh Hạo?
Người có thể vượt qua nam chính, lại sở hữu Dị năng hệ Ám chỉ có thể là... Boss cuối Tưởng Thần.
Phạm Nguyên cảm thấy người run lên không khỏe. Có Hệ Thống ở đây thì tốt quá, cậu sẽ không phải đoán tới đoán lui thân thận của người đồng đội mới này. Có Hệ Thống, chắc chắn nó sẽ nhắc cậu phải đi đường vòng khi thấy Tưởng Thần.
Theo thông tin ít ỏi Phạm Nguyên có được, Tưởng Thần là con nuôi của Tưởng gia. Năm bảy tuổi, anh ta được người Tưởng gia nhận nuôi từ Cô Nhi Viện, sau đó mới đổi tên. Ha ha, đừng bảo khi nãy anh ta nói tên khai sinh cho cậu là tên ban đầu nha?
Lộ Minh... không chừng vì cái tên này mà người Tưởng gia mới nhận nuôi Tưởng Thần, bảo sao anh ta không mấy vui vẻ khi nhắc đến nó. Nếu cậu nhớ rõ ngoại hình của Tưởng Thần, những chuyện ngu ngốc vừa rồi cũng không xảy ra.
Phạm Nguyên cảm thấy rất không khỏe, càng không khỏe hơn khi nhận ra tang thi xung quanh ngày một nhiều. Này, đừng bảo Tưởng Thần chán làm đồng đội của cậu nên gọi tang thi đến xử nha?
Phạm Nguyên quay ra tìm thủ phạm, bất ngờ thấy Lộ Minh ôm đầu ngồi trên đất. Xung quanh anh, tang thi tụ tập ngày càng nhiều, có con chỉ còn cách Lộ Minh hai bước chân.
Cánh tay tang thi đưa ra, bàn tay túm lấy tóc Lộ Minh, há khuôn miệng đầy máu thịt ngoạm tới. Lộ Minh hai tay ôm đầu, cánh tay trắng trẻo đối lập hoàn toàn với tang thi. Chỉ là, anh ta vẫn không nhúc nhích, cả người run lên nhè nhẹ.
"Này!"
Phạm Nguyên kịp thời lao tới, dùng một nhánh cây chắc khỏe siết rụng đầu con tang thi đang há miệng tính cắn Lộ Mình, đồng thời điều khiển những nhánh cây khác hất văng đám tang thi ra xung quanh.
"Anh không sao chứ?" Phạm Nguyên nâng đầu Lộ Minh lên, thấy gương mặt anh tái nhợt, môi thâm tím, cả người không ngừng run rẩy. Lúc này, trong đầu cậu chỉ kịp bật lên một suy nghĩ. Đừng bảo đây là lúc Dị năng của anh ta đột ngột biến mất như đã nói chứ?
"Thật là!" Phạm Nguyên nhìn đám tang thi đang ngắc ngoải bò dậy, quyết đoán đỡ Lộ Minh dậy. Lúc đầu cậu vòng một tay anh qua cổ mình, sau lại đau đớn nhận ra trạng thái của anh ngay cả di chuyển cũng khó. Một thoáng do dự, Phạm Nguyên tung Dị năng ngăn đám tang thi tranh thủ chút thời gian, sau đó cậu tháo ba lô đeo trước ngực, đỡ Lộ Minh lên lưng cõng anh chạy.
"Nguyên..." Giọng Lộ Minh có chút trầm trầm khàn khàn, phảng phất quanh tai Phạm Nguyên. "Cõng tôi trên lưng sẽ ảnh hưởng đến cậu. Bỏ xuống đi, một mạng người mà thôi, không đáng mang an nguy của cậu ra đánh cược."
Phạm Nguyên mím môi. Cậu mượn nhờ vật cản hai bên liên tục giăng lưới chắn sau lưng, lao về phía ngôi nhà gần nhất.
"Câm!"
"..."
Lộ Minh hơi cựa người điều chỉnh tư thế, ngẫu nhiên sẽ quay lại nhìn ngó đám tang thi. Anh buông thõng một tay trên cổ Phạm Nguyên. "Sao cậu tin người thế hả Nguyên? Đặt tôi sau lưng, cho tôi chạm vào điểm yếu thế này." Anh dụi dụi đầu vào cổ cậu, dụi hồi lâu rồi lại tự thầm thì khe khẽ.
Thấy Phạm Nguyên cứng người vì sự động chạm của mình, Lộ Minh hài lòng ngẩng đầu lên.
"Phía trước có rất nhiều tang thi."
Câu này thành công thu hút sự chú ý của Phạm Nguyên. Cậu nhìn đám tang thi đuổi tới phía sau, lại ngó quân đoàn tang tập trung phía trước. Già trẻ gái trai đều có, con thối rữa da mặt, con lại gãy tay què chân, con thì mặt mũi không nguyên vẹn. Nhìn qua rất đáng sợ.
Đây toàn bộ đều là tang thi cấp thấp chưa tiến hóa, vốn không thể tụ tập tấn công con người một cách đồng loạt thế này. Vậy nên nói, kẻ ở sau lưng cậu đích thị là Vua tang thi Tưởng Thần hả?
Nếu là Tưởng Thần, vậy từ đầu tới giờ anh ta đang thử cậu? Nếu vừa rồi Phạm Nguyên bỏ anh ta lại, hoặc không kịp ứng cứu, kết cục của cậu có thể nói trước. Bây giờ thì sao? Tang thi xung quanh đang tiến chậm về phía này, anh ta muốn làm gì?
Phạm Nguyên đặt Lộ Minh xuống, âm dương quái khí nói:
"Chúng ta đã bị vây công, sợ rằng hôm nay phải xui xẻo táng thân trong bụng những người anh em này rồi. Lộ Minh này, anh có thể thẳng thắn trả lời một câu không?"
"Ừ."
Lộ Minh chỉnh lại áo và tóc, tuy gương mặt vẫn tái nhợt không huyết sắc nhưng tốt hơn lúc trước rất nhiều. Bỏ qua vẻ bệnh trạng trên người, cả người anh toát lên một vẻ rất bất cần, bơ đẹp đám tang thi như hổ đói xung quanh.
"Tên thật của anh là gì vậy? Thử lòng tôi rồi, giờ sắp chết cũng nên cho nhau biết danh tính chứ."
Hai chữ "thử lòng" thốt từ miệng Phạm Nguyên khiến Lộ Minh không ngờ tới. Nhưng anh cũng chỉ bất ngờ một chút, sau đó thản nhiên gật đầu.
"Tên khai sinh gốc của tôi là Lộ Minh, sau này bố mẹ nuôi tôi đổi thành..."