Chương 1: Hệ Thống có vấn đề
Gần đây trào lưu xuyên không cùng Hệ Thống rất thịnh hành trong giới tiểu thuyết. Mười bộ thì có đến chính bộ viết: nhân vật chính là trạch nam (nữ) rất thích đọc truyện, một ngày kia abc đọc phải một câu chuyện cẩu huyết. Ngay sau đó, abc sẽ chết.
Vì sao? Vì đó là điều kiện tiên quyết để tác giả cho abc xuyên không!
Lý do chết của abc rất đơn giản, thường không lệch đi đâu ngoài mấy thứ như: trượt chân ngã chết, đập đầu ngã chết, điện giật chết,... Còn có một kiểu nữa là ăn mà chết. Loại hình này có thể ăn cơm nghẹn chết, húp mì nghẹn chết, ăn cháo, uống nước thì sặc chết. Kiểu gì cũng chết. Bất đắc dĩ lắm thì tác giả sẽ cho abc đi ngủ xuyên qua.
Theo lý mà nói, chẳng có nguyên nhân nào thích hợp để Phạm Nguyên xuyên không vào tiểu thuyết. Thứ nhất, cậu không thích đọc tiểu thuyết. Thứ hai, cậu chết bởi tai nạn xe.
Chẳng phải trong truyện đều là tình tiết nhân vật đọc nhầm một tác phẩm cẩu huyết rồi xuyên không sao? Hơn nữa nhân vật chưa bao giờ chết vì tai nạn giao thông!
Đối với điều này, Hệ Thống vui vẻ trả lời: [Trình tự vốn là như vậy nhưng chúng ta không cần tuân theo.]
Phạm Nguyên nghi ngờ: [Chẳng lẽ không phải Hệ Thống chú mày chọn nhầm người hả?]
Hệ Thống toát mồ hôi: [... Làm gì có chuyện đó.] Theo Phạm Nguyên nói, chẳng phải Hệ Thống nó làm việc rất bậy bạ hay sao? Coi như làm việc bậy bạ cũng không thể thừa nhận ra miệng được.
Phạm Nguyên lăn dài trong không gian Hệ Thống, trong lòng cậu có chút tiếc nuối với nơi mình đã sống hơn hai mươi năm. Từng hàng cây ngọn cỏ ở khu phố cậu đều quen thuộc, thậm chí quen cả cảnh tắc đường mỗi sớm đi làm. Cạnh nhà cậu có một bé gái xinh xắn thích nơ hồng. Đầu phố có ông lão ngày nào cũng mang ghế ra cổng ngồi đọc báo...
Phạm Nguyên thở dài một hơi. Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đưa tay gõ vào không gian trước mặt.
[Hệ Thống! Chú tải dữ liệu xong chưa? Chúng ta sẽ đi đến thế giới nào?]
[Xong rồi đây! Tôi sẽ đưa cậu xuyên không vào tiểu thuyết "Thế Giới Mạt Thế".]
Mạt thế? Phạm Nguyên giật giật khóe miệng. Đó là nơi tang thi hoành hành, bệnh độc đầy rẫy? Đừng có đùa nha.
[Thực ra còn có thêm người biến dị, động vật biến dị và thực vật biến dị.] Hệ Thống không nhân nhượng dội thêm gáo nước lạnh. Nếu chỉ có tang thi và bệnh độc thì mọi thứ quá mức đơn giản rồi.
[...]
[Chọn thế giới khác được không?] Cậu vào mạt thế nhất định sẽ thành thức ăn cho đám quái vật phi nhân loại!
Hệ Thống gửi đến biểu cảm tiếc nuối: [Thế giới này tôi bốc thăm rơi phải, không thể đổi được.]
WTF? Bốc thăm? Mẹ nó, cái gì vậy? Liên quan đến sự sống và tương lai của người khác mà có thể dùng phương pháp bốc thăm để định đọat sao? Phạm Nguyên chưa kịp lên án đã thấy thông báo Hệ Thống nhảy ra.
[Dữ liệu đang tiến hành dịch chuyển, một lát nữa cậu sẽ vào "Thế Giới Mạt Thế".]
Phạm Nguyên chỉ kịp nhảy dựng lên kháng nghị: [Tôi còn chưa xem nội dung truyện!]
Chưa cho cậu xem nội dung mà đã bắt cậu xuyên vào, thật vô nhân tính!
Hệ Thống tặc lưỡi, vô trách nhiệm buông một câu:
[Dù sao nội dung nguyên bản của "Thế Giới Mạt Thế" đã bị bóp méo đến biến dạng. Cậu xem hay không đều như nhau.]
Ngay sau câu nói này, Phạm Nguyên cảm thấy trước mặt tối sầm. Cả người cậu nặng nề ngã xuống, đau đến nhăn nhó mặt mày. Chưa kịp biết trời đất tròn méo ra sao thì giọng nói rè rè của Hệ Thống vang lên:
[Xác nhận đã thành công xuyên đến "Thế Giới Mạt Thế".]
Vậy là xong rồi? Ông đây còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý!
Phạm Nguyên chống tay ngồi dậy. Cậu nhìn khung cảnh phía trước một lượt. Các dây thần kinh theo đó căng ra hết cỡ.
"ĐM Hệ Thống! Mày làm ăn kiểu gì đây?!"
Phạm Nguyên vừa tức vừa vội. Cậu lảo đảo bò lên rồi co giò chạy thẳng. Phía sau cậu, những "con người" quần áo rách bươm, da thịt thối rữa đang chậm chạp đuổi theo. Cánh tay chúng quơ về phía Phạm Nguyên, chỉ hận không thể xẻ thịt cậu ngay lập tức.
Vừa xuyên qua đã gặp một đàn tang thi đuổi theo, Phạm Nguyên dám cá không mấy người được như cậu. Ai lại có may mắn được hưởng chuyện này chứ!
Hệ Thống luống cuống: [Xin lỗi, xin lỗi. Tôi chọn nhầm thời điểm xuyên không.]
Phạm Nguyên nghiến răng nghiến lợi: "Còn không mau đổi lại!" Ông đây thể lực yếu kém, sắp không chạy được nữa rồi!
Hệ Thống nức nở: [Tôi... tôi không tìm được mốc thời gian.]
WTF!!! Đùa nhau à?
Hệ Thống khóc òa: [Thân chủ... tôi... tôi không biết phải làm sao nữa...]
Phạm Nguyên thật sự muốn bùng nổ. Một bên là tang thi đuổi theo, một bên là Hệ Thống vô dụng. Chuyện này quá vui rồi! Vô dụng cũng phải biết chọn thời điểm chứ!
Phạm Nguyên hít sâu vài hơi bình ổn lại cảm xúc. Cậu ngó quanh rồi chạy về phía một thân cây to. Cậu nhanh nhẹn leo lên cây, miệng không quên trấn an Hệ Thống: "Hệ Thống, chú mày bình tĩnh một chút. Tạm thời tôi ở trên cây sẽ không nguy hiểm gì, chú mau chóng tìm ra mốc thời gian rồi đổi lại."
[Vâng.] Hệ Thống nấc nghẹn.
Phạm Nguyên ôm lấy thân cây, sâu sắc cảm thấy Hệ Thống của cậu có vấn đề. Hệ Thống bình thường phải lạnh lùng trầm tĩnh, mọi tình huống đều lường trước. Thế quái nào Hệ Thống của cậu lại vừa nói nhiều vừa vô tích sự thế này?
[Thân chủ.]
"Sao? Tìm được rồi à?"
[Chưa tìm thấy. Tôi muốn nhắc là lần sau cậu có thể trao đổi với tôi qua ý niệm. Cậu nói ra miệng như vậy, âm thanh sẽ thu hút đám tang thi tới nhiều hơn.]
Phạm Nguyên cứng người nhìn xuống dưới. Quả thật dưới gốc cây, tang thi tụ tập ngày càng đông. Con mẹ Hệ Thống, chuyện quan trọng thế này sao không nói sớm!
Ngồi trên cây tránh tang thi không phải ý hay. Theo từng tiếng cào vỏ, nỗi lo của Phạm Nguyên ngày càng tăng.
Cũng không biết chờ được bao lâu, Phạm Nguyên nóng lòng hỏi: [Tìm thấy mốc thời gian chưa Hệ Thống?]
[... Chưa.]
A! Phạm Nguyên nhìn xuống thấy chân mình đang bị một con tang thi túm lấy. Người anh em này thể hình khá to lớn, dường như nó đã nhảy lên để túm lấy chân cậu. Mặc dù người nó đang treo lơ lửng giữa không trung nhưng vẫn bất khuất không buông tay.
Phạm Nguyên thót tim. Hai tay cậu ôm chặt lấy thân cây, chân còn lại ra sức đạp vào mặt tang thi. Vị anh em này, ngài có cần phải bất chấp nhảy lên như thế không? Vừa tổn hại sức khỏe, vừa làm tại hạ sợ hãi không yên.
Rắc... Bộp.
Đầu của người anh em rơi xuống đất, bị đám bạn bè của nó giẫm đến nát bét. Điều khiến Phạm Nguyên đau đầu là hai tay người anh em vẫn ôm lấy chân cậu không bỏ. Sao lại dai dẳng thế không biết.
Phạm Nguyên tiếp tục dùng hết sức bình sinh mà đạp vào tay tang thi. Mau buông đi người anh em, đầu của chú mày đã rơi rồi, có túm cũng không ăn được đâu.
Đúng lúc này, tiếng Hệ Thống vang lên: [Thân chủ, tôi tìm thấy mốc thời gian rồi!]
Phạm Nguyên mừng rơi nước mắt: [Mau! Mau lên!]
Một con tang thi có thể nhảy lên thì sẽ có con thứ hai, con thứ ba. Cậu phải mau chóng rời khỏi đây.
Lần nữa mở mắt, Phạm Nguyên thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình đang nằm trong một căn phòng ngủ. Thoát! Cậu thoát khỏi mấy người anh em đó rồi!
[Xin lỗi thân chủ, tôi đã khiến cậu kinh sợ không nhỏ.]
Phạm Nguyên cảm thấy Hệ Thống rất không đáng tin. Thêm vài lần nhầm lẫn thế này, chắc chắn cậu sẽ bị dọa cho đứng tim mà chết.
[Hệ Thống, chú làm việc được mấy năm rồi?]
[À, đây là lần đầu tiên tôi chính thức vào làm sau thời gian học việc.]
[...] Quả nhiên là Hệ Thống có vấn đề!
Hệ Thống thấy biểu cảm khinh thường ra mặt của Phạm Nguyên thì khóc òa lên: [Thân chủ, cậu phải nhìn vào điểm tốt của tôi chứ! Lần đầu làm việc ai chẳng có sai sót.]
Thấy Phạm Nguyên vẫn không động đậy, Hệ Thống càng khóc to hơn: [Cậu không thể phũ phàng như vậy! Mặc dù các Hệ Thống khác kinh nghiệm dày dặn, làm việc nhanh chóng không lỗi sai nhưng họ không có sự thân thiện, nhiệt tình của tôi.]
Mẹ nó, cái sự "thân thiện, nhiệt tình" này đi kèm với tỉ lệ nguy hiểm tăng cao đấy! Ai thích được cơ chứ!
Hệ Thống yếu ớt nói: [Nếu có lỗi sai, tôi nhất định sẽ đền bù mà...]
Nghe đến đây, đôi mắt Phạm Nguyên sáng lên. Cậu quăng hết những lời phỉ báng ra sau đầu.
[Vậy thì quà tổn thất tinh thần của tôi đâu hả Hệ Thống? Đừng quên chú vừa khiến tôi suýt bị biến thành tang thi.]
Hệ Thống không mong gì khác hơn là Phạm Nguyên rời đi sự chú ý. Nó hớn hở tung hoa. [Có! Có! Tất nhiên có quà! Tôi vừa gửi cho cậu xong.]
Hửm? Phạm Nguyên ngẩn ra. Theo bản năng, cậu đưa tay kiểm tra khắp người. Quà ở đâu?
[Ây da, quà tôi gửi là sự tăng gấp đôi về mặt thể năng, sao có thể tìm thấy được.]
Không giống đa số các thanh niên trẻ tuổi khác, thể lực của Phạm Nguyên thực sự yếu đến đáng thương. Cậu thuộc loại nhân viên bàn giấy cả ngày ngồi trong văn phòng, không có nhu cầu rèn luyện sức khỏe.
[Thân chủ thấy sao?] Hệ Thống tò mò hỏi.
[Tốt! Rất tốt!] Nếu thể lực của Phạm Nguyên khá hơn thì cuộc chạy trốn vừa rồi cũng không chật vật như vậy. Đối với cậu, đây là một món quà hấp dẫn ngoài sức tưởng tượng.
Dù sao tương lai cậu còn phải chạy đua đường dài với đám tang thi, chuẩn bị trước cái gì thì hay cái đó.
Phòng ngủ Phạm Nguyên đang ở lấy tông sáng làm chủ đạo, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Vừa nhìn là biết chủ nhân căn phòng tính tình cẩn thận, sạch sẽ. Phạm Nguyên bước đến bên cửa sổ, cậu vén rèm nhìn ra ngoài.
Đối diện là một đường phố sầm uất, tiếng xe cộ đi lại, tiếng cười nói huyên náo không ngừng vọng vào tai Phạm Nguyên. Vừa trải qua khung cảnh hoang tàn với bầy lũ tang thi đuổi theo, Phạm Nguyên không tránh khỏi có chút hoài niệm với cảnh trước mặt.
[Hệ Thống, bây giờ là thời điểm nào?]
[Thời điểm tiểu thuyết "Thế Giới Mạt Thế" bắt đầu, thời gian là trước mạt thế một tháng.]
Phạm Nguyên trừng mắt: [Chú mày còn chưa gửi cho tôi nội dung của "Thế Giới Mạt Thế" đâu.]
Cho ông đây xuyên vào tiểu thuyết trong tình trạng không cho ông biết nội dung bên trong. Hệ Thống làm ăn quá vớ vẩn rồi.
Hệ Thống cười gượng gạo: [Tôi... quên mất.]
Bây giờ đổi Hệ Thống còn kịp không nhỉ?
Ngay lập tức, Phạm Nguyên thấy nội dung truyện hiện lên trong đầu mình.
Cậu đọc một lượt, khó hiểu hỏi: [Đây là nội dung nguyên bản hay nội dung đã thay đổi?] Cậu nhớ khi nãy Hệ Thống có nói rằng tình tiết của "Thế Giới Mạt Thế" đã bị bóp méo đến biến dạng.
[Đã thay đổi.]
Tình tiết thế này có vấn đề gì đâu? Nó hoàn toàn bình thường!
[Vặn vẹo đến mức đó mà cậu bảo bình thường?]
... Từ từ, hình như quan niệm của chúng ta khác nhau.
Phạm Nguyên rất ít khi đọc tiểu thuyết, cậu hoàn toàn không phân biệt được đâu là nội dung bình thường, đâu là nội dung có vấn đề.
[Hệ Thống, chú mày nói rõ hơn đi.]