Chương 21: Thành phố T thẳng tiến

Bạn cùng phòng mới của Phạm Nguyên không sở hữu dị năng đặc biệt nào. Tuy vậy, anh ta lại là một quân nhân. Nghe Trần Vũ kể thì đợt này anh ta về thăm gia đình, chẳng may mạt thế ập tới, sau rồi gặp đội ngũ của nam chính thấy khá có tiềm năng nên gia nhập vào.

Phạm Nguyên kiểu: ???

Đúng là nam chính có khác, chỉ trong một thời gian ngắn đã thu thập được đội ngũ dạng này. Hầu như ai cũng có năng lực ưu việt trong người, nếu không thì là gia đình của nạn nhân.

Có vẻ như tiêu chí thành lập đội ngũ của Thẩm Tinh Hạo từ lúc bắt đầu đã hướng tới sự tinh anh hoàn mỹ nhất.

Nhưng mà... bug hơi to đấy tác giả à? Mạt thế mới diễn ra bao lâu mà đã xây dựng được nền móng thế này rồi, nhiều người vẫn còn đang ngơ ngác không rõ với hoàn cảnh mới kia kìa.

Phạm Nguyên tự động bài trừ việc dị năng bản thân đã lên tới cấp 1, năng sinh sinh tồn trong tận thế cũng không kém. Với thân phận Boss ẩn mà nói, cấp độ này rất thu hút sự chú ý.

[Không sao đâu, một thời gian dài nữa cậu cũng chẳng thể lên cấp được.] Hiểu nỗi lo của thân chủ nhà mình, Hệ Thống nào kia giải đáp thắc mắc một cách tri kỷ.

[...] Đừng tạt gáo nước lạnh vào người ta như thế. Phạm Nguyên sâu sắc cảm thấy từ khi thăng cấp, Hệ Thống nhà mình chẳng còn dễ thương như hồi trước nữa.

Lại nói, vì Trần Vũ xuất thân quân nhân nên hai bên ở chung rất dễ, sau đó vài ngày Tạ Uyển Thanh có đến ngầm ra hiệu Phạm Nguyên có muốn đổi sang phòng khác không, cậu đã lịch sự từ chối.

Theo luật của đội ngũ bây giờ, Phạm Nguyên cũng tham gia vào công tác cống hiến đoàn đội để đổi lấy tài nguyên sinh hoạt. Đội ngũ giờ đã đông hơn, vị tri của cậu cũng không còn quanh quẩn gần chỗ nam nữ chính nữa.

Điều này khiến ai kia thở phào nhẹ nhõm.

Ở cạnh nam nữ chính luôn phải đề phòng trái phải, cậu lại không phải người giỏi giang trong khoản ứng biến giao tiếp xã hội cho lắm.

Ngày tháng thoắt cái trôi qua, đội của nam chính bắt đầu khởi động tiến thẳng tới thủ đô.

Trong điều kiện bình thường, muốn từ thành phố N tới thành phố H chỉ cần ngồi máy bay khoảng hai tiếng là được. Nhưng bây giờ đang thời loạn, bất đắc dĩ chỉ có thể đi đường bộ.

Với tư cách là thành viên quản lý chuyện sinh hoạt trong đội, Diệp Yên Hà đề nghị để tới được thành phố H một cách nhanh nhất, bọn họ sẽ không chọn một căn cứ cố định để đóng quân càn quét vật tư nữa. Cả đội chuyển sang chế độ ngày đi đêm nghỉ, khi nào gần hết lương thực sẽ nghỉ chân khoảng một vài ngày thu thập đồ rồi tiến tiếp.

Rõ ràng là một đội ngũ mới lập không lâu nhưng khi xếp đồ lên xe và di chuyển, Phạm Nguyên đếm được tận mười hai chiếc. Trong những chiếc này thì có xe chuyên chở người, cũng có xe chỉ chở vật tư, xăng dầu. Có loại xe gầm cao cũng có gầm thấp.

Vì mạt thế đến nên đường xá cũng bị biến dạng và rất khó đi. Người ta chạy nạn rồi hất bỏ xe hỏng hóc đầy đường, cùng với đó là xác tang thi chết bởi vô số lý do. Thành ra để di chuyển được, hai chiếc xe đầu trong đoàn đảm nhiệm công tác dọn đường.

Phạm Nguyên và Trần Vũ ngồi một xe, họ đi ở vị trí thứ mười một của đội ngũ, chở nốt số vật tư mà những xe khác không chất đủ, đồng thời đảm nhiệm công tác phụ giúp chiếc cuối cùng bọc hậu. Đương nhiên đó là trong tình huống không may.

Đoàn xe di chuyển với tốc độ siêu chậm, đi từ sáng sớm mà tới tận trời tối mới bắt đầu vào địa phận thành phố N.

Vì trời tối khó đi lại cộng thêm yếu tố tang thi xung quanh, Diệp Yên Hà cử người đi trước dò la, quyết định đội ngũ dừng chân ở một khách sạn nhỏ.

Khu vực họ dừng chân là một làng quê, mấy năm gần đây nhà nước mới mở đường tới khu này, thúc đẩy tốc độ phát triển ở đây lên. Tuy vậy, nhìn tình hình chung không thể so với những thành phố lớn.

Khách sạn nhỏ thì đúng là nhỏ thật, chỉ cao cỡ ba tầng, mỗi tầng có bốn phòng, tầng hầm đỗ xe chỉ nhét vừa hai chiếc ô tô, số còn lại đều phải đỗ thành vòng vây quanh.

"Tuy chật một chút nhưng khá sạch, mọi người chịu khó nhé." Lúc mọi người lục đục xuống chuẩn bị bữa tối, Diệp Yên Hà lên tiếng thông báo với cả đoàn.

Khu vực này mới đang phát triển, nếu không phải bất đắc dĩ dừng chân chỗ này như họ thì chẳng ai lui tới. Khi mới bước vào, nhóm người Diệp Yên Hà chỉ phải xử lý vài con tang thi là nhân viên khách sạn.

Vì là khách sạn, lại ở quê nên đám Tiêu Vỹ đoán thầm nhất định sẽ có máy phát điện.

Sau mạt thế, thứ như máy phát điện là hàng xa xỉ, bọn họ chưa có chỗ ở cố định, tha máy phát điện theo sẽ rất phiền, nên chỉ có thể trong mong vào những lần may mắn kiểu này.

Không ngoài dự đoán, bọn họ nhanh chóng tìm ra máy phát điện, thắp sáng cả khách sạn.

Có điện rồi thì việc nấu nướng nhanh và tiện hơn rất nhiều, ngặt mỗi cái là thiếu nước nên không thể tắm rửa thoải mái, chỉ có thể miễn cưỡng tẩy rửa cơ thể.

Lúc Phạm Nguyên lau người sạch sẽ rồi thay đồ, trong phút chốc cậu đã tự hỏi, nếu mà mình có dị năng hệ Thủy thì không phải lo chuyện hôm nay có được tắm không nữa rồi.

Cả thời gian này cậu đều cố gắng giảm sự tồn tại của mình trong đội ngũ nam chính xuống thấp hết mức có thể. Ngẫu nhiên cậu sẽ tiếp xúc với đám Mộ Viễn Phương, Tạ Uyển Thanh, còn đa phần lúc làm nhiệm vụ là hợp tác với những người bình thường không có dị năng, những thành viên mới vào đội.

Trong đội bây giờ không chỉ có mình Phạm Nguyên hệ Mộc. Theo cậu quan sát nửa tháng qua thì còn một nam một nữ nữa sở hữu dị năng hệ Mộc. Hai người này biết dị năng kém nên rất nỗ lực giúp đỡ cho đội, cố hết sức trong khả năng của mình, bao gồm cả việc gieo trồng rau quả cải thiện bữa ăn.

... Tên nào đó luôn tránh mấy nhiệm vụ mất thời gian đó cảm thấy hơi áy náy. Vụ luyện tập với hạt giống Phạm Nguyên vẫn tiến hành đều đều, chính vì đã luyện tập hạt giống nên cậu không có nhu cậu nhận thêm nhiệm vụ gieo trồng cây.

Về việc kết hợp hai cái này làm một, Phạm Nguyên cảm giác cậu sẽ biến đám rau củ quả thành những chiến binh uy mãnh biết xông lên giết tang thi mất.

Vả lại vừa luyện tập vừa tạo cây, biết bao giờ mới đủ rau quả cho đội ngũ!

Tối đó lúc đang liu riu, Phạm Nguyên bỗng bị Hệ Thống thần kinh dựng dậy:

[Thân chủ, thân chủ, nhiệm vụ mới!]

[...] Phá hủy giấc ngủ thế này, muốn đấm nó một phát lệch quai hàm ghê.

Phạm Nguyên chuyển tư thế, uể oải hỏi: [Nhiệm vụ gì thế?]

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Không cho nam chính và Boss thứ hai gặp nhau!] Chỉ chờ câu hỏi đó, Hệ Thống ngay lập tức hiện ra một thông báo. Mà sau khi nghe thông báo này, Phạm Nguyên phải ngây ra một lúc mới tỉnh táo hơn.

[Trời ơi thân chủ đừng có nghe nhiệm vụ xong ngủ quên nhá. Sở dĩ nhiệm vụ này tung vào đêm khuya vì bỗng nhiên Hệ Thống quét được hướng đi của Boss 2 đang nhằm về phía này, mà bây giờ không phải lúc hai người đó gặp nhau.]

[???] Phạm Nguyên ngẫm nghĩ một hồi, cố gắng lục lại trí nhớ: [Boss 2? Hàn Cảnh Dự ấy hả? Cái tên mà bạn thân nam chính xong đâm nam chính một nhát, cuối cùng đâm xong thì có thêm dị năng?]

[Đúng là người đó!]

Phạm Nguyên vẫn chưa hiểu lắm cái nhiệm vụ này.

[Tại sao phải ngăn hai người đó gặp nhau? Chẳng lẽ gặp thì chết ai à?]

Câu hỏi này khiến Hệ Thống cực kỳ muốn ký đầu thân chủ nhà mình. Đúng á, gặp sẽ chết người thật đó!

Có vẻ mất kiên nhẫn vậy thôi chứ Hệ Thống vẫn giải thích. Cơ mà là dựa vào thái độ của Phạm Nguyên với loạt nhiệm vụ trước đó, giải thích thì còn mong cậu làm, chứ im ỉm qua kiểu gì cũng hớp cám.

Không sớm thì muộn Hệ Thống vẫn phải nói thôi.

[Chưa phải thời điểm thích hợp. Hai người này gặp nhau là bắt đầu xung đột luôn, rồi đẩy một phát lên cao trào. Giờ cả Hàn Cảnh Dự và Thẩm Tinh Hạo đều chưa phát triển tới đỉnh cao để có thể đánh nhau một trận oanh liệt. Cậu hình dung thế này, gặp bây giờ ngoài không chỉ vô ích mà còn dễ xảy ra hiệu ứng cánh bướm cho loạt hành động về sau nữa. Không hợp lý nên phải ngăn cản.]

Phạm Nguyên nghe một hồi, não đã tiếp nhận thông tin nhưng thật sự không có cách nào load tiếp được nữa. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngủ của mình, bình tĩnh bảo một câu:

[Sáng mai nói kỹ hơn và tính phương án nhé. Giờ để tôi ngủ tiếp đã.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play