Gió đêm hiu hiu mang theo chút cảm giác mát mẻ cuốn đi cái nóng như đổ lửa vào ban ngày, Lâm Dao cúi đầu viết cho xong nét bút cuối cùng, sau đó cẩn thận đánh giá lại một lượt, vẫn cảm thấy chưa đủ đẹp, nhưng cũng đã tốt hơn một chút so với trước đó rồi.
Kể từ khi nhận được bảng chữ mẫu, Lâm Dao đã hạ quyết tâm phải luyện được thư pháp, vì vậy ngày nào nàng cũng chăm chỉ luyện tập, hôm nay đã luyện được một canh giờ rồi, Lâm Dao chọn ra vài tờ bản thân cảm thấy ưng ý rồi dặn dò Mậu Xuân: “Đợi mực khô thì đem cất vào trong thư phòng đi nhé.”
Mậu Xuân đáp lại một tiếng rồi kêu tiểu nha hoàn đi vào thu dọn đồ đạc, còn Mậu Xuân thì bưng chậu nước vào cho Lâm Dao rửa tay, sau đó pha cho nàng một chén trà.
Lâm Dao vô cùng mệt mỏi, nàng nghiêng người tựa lên ghế rồi nhấp một ngụm trà, đợi nước trà vào miệng mới phát hiện đây không phải loại trà Long Tỉnh nàng thường uống, Mậu Xuân thấy thế bất đắc dĩ giải thích: “Vốn dĩ lá trà đã không còn nhiều, phu nhân còn lấy đi làm món kho gì đó, tận mười hai cân trà, nô tì hỏi phu nhân cho vào bao nhiêu, vậy mà phu nhân lại bảo cho hết vào cơ đấy. Thế nên hiện tại chỉ có thể uống loại hồng trà này thôi.”
Từ giọng điệu của Mậu Xuân có thể nghe ra được nàng ấy không khỏi đau lòng cho phu nhân nhà mình, lúc này Lâm Dao mới đứng lên chuẩn bị dùng tất cả lá trà còn lại để làm món kho cho buổi chiều.
“Mùi vị của món này phần lớn phụ thuộc vào việc tay nghề phải khéo léo, nhưng nguyên liệu cũng rất quan trọng, dù cho là nguyên liệu kèm theo cũng không thể dùng những đồ thừa còn sót lại.” Lâm Dao không thích uống hồng trà, nàng đặt cốc sang một bên: “Huống hồ gì người tặng quyển chữ mẫu ra ắt hẳn là người giàu có lắm tiền, đừng nói tới mười hai cân trà, trong mắt ta, chỉ cần người kia muốn thôi, có là Đại Hồng Bào quý giá ta cũng lấy ra để làm nguyên liệu cho món kho rồi đấy chứ.”
Mậu Xuân líu lưỡi: “Đại Hồng Bào ạ? Nô tỳ nhớ lần trước phu nhân mua nó với giá hai lượng, là hai lượng đấy! Phu nhân còn chưa uống ngụm nào đã cầm nó tặng cho đại nhân rồi.” Mậu Xuân nói đến đây thì chợt ngừng lại, Lâm Dao đã hòa ly với Vương Chính Trạch, đương nhiên không nên nhắc đến cái tên này trước mặt nàng mới phải... vậy là nàng ấy liền dè dặt nhìn Lâm Dao.
Tào thị đang thêu thùa bên cạnh, thấy vậy bèn đặt khung thêu xuống rồi chỉ vào Mậu Xuân: “Nha đầu nhà ngươi cứ ỷ phu nhân cưng chiều mà chuyện gì cũng dám nói, nếu như lúc này trùng hợp trong thôn thiếu người làm nông thì ta sẽ đưa ngươi đi mấy ngày cho biết, đi một chuyến về là biết nề biết nếp ngay.”
Mậu Xuân: “Đó là do ta thông minh lanh lợi chứ làm gì có chuyện phu nhân tự nhiên lại thích ta, mà sao lại phải đi trồng trọt ạ? Ma ma người làm thế chẳng phải là tàn nhẫn quá rồi sao?”
Lâm Dao nhìn hai người đấu võ mồm nhịn không được mà bật cười, nàng khoát tay: “Được rồi, được rồi đừng ồn ào nữa, mau đi vào nhà bếp xem xem, đừng để thức ăn bị khét.”
“Để nô tỳ vào xem, cho nhiều lá trà như thế chắc màu sẽ rất đẹp.” Mặc dù Mậu Xuân vẫn cứ mãi đấu võ mồm với Tào thị nhưng thật ra quan hệ giữa hai người rất tốt, dù sao Tào thị cũng đã lớn tuổi, mấy việc chạy tới chạy lui kiểu này đương nhiên là do Mậu Xuân phụ trách, phút chốc đã không thấy bóng dáng Mậu Xuân đâu nữa rồi.
Tào thị thấy thế, nhịn không được bật cười: “Nha đầu này..., luôn cẩu thả như thế, nô tỳ cũng đi xem cho chắc.” Nói xong, bà cũng đứng dậy đi vào căn bếp.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Lâm Dao nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, kết quả còn chưa được một phút đã nghe thấy tiếng chạy vội vã của Mậu Xuân.
“Phu nhân, bên kia lại tặng quà đáp lễ ạ.”
Lâm Dao nghe giọng Mậu Xuân đã cảm thấy món quà đáp lễ kia hẳn dọa nàng ta sợ rồi, lại nghĩ lần trước vừa thuận tay một cái đã tặng một quyển mẫu chữ quý báu, không biết lần này bên kia lại tặng đến vật gì, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói nàng vẫn rất tò mò về món quà đáp lễ này.
Quả nhiên lúc nhìn thấy lễ vật được mang đến làm nàng giật cả mình, thấy Lâm Dao xem tỉ mỉ món vật đấy cả buổi trời, Mậu Xuân đứng cạnh lên tiếng: “Phu nhân, nô tỳ không nhìn nhầm chứ, đây chính là giấy đặc chế đó ạ!”
Lâm Dao lắc đầu: “Trơn nhẵn như nước mùa xuân, lớp dày tựa kén bướm, không sai, đây chính là giấy đặc chế.”
Mậu Xuân lại chỉ vào thỏi mực kế bên: “Đây là mực Huy Châu ạ?”
Lâm Dao cầm thỏi mực lên: “Không chỉ là mực Huy Châu, mà còn là loại mực từ Lý gia.”
“Chính là Lý gia cấp thỏi mực cho Bệ hạ sao ạ?”
Mấy năm nay Mậu Xuân ở bên cạnh Lâm Dao, nàng ấy nhìn nàng làm ăn nên đương nhiên cũng học được rất nhiều, còn biết rất nhiều hộ làm ăn có tiếng, thế nên cũng được mở mang kiến thức vài phần.
“Kinh thật, mấy thứ này không phải là những thứ mà người bình thường có thể lấy được đâu.” Lâm Dao kinh ngạc một hồi, không nhịn được mà trầm tư: “Ngươi đi gọi thê tử Trương Sơn qua đây đi.”
Chỉ chốc lát sau, thê tử Trương Sơn ngồi trong sảnh, uống một ngụm nước trà rồi mới nói với nàng: “Tuy căn nhà đó nằm trong phủ Ninh Quốc công nhưng nô tỳ kia nhìn trộm thấy người ở trong đấy không phải là Thế tử Ninh Quốc công.”
“Nhưng mà danh thiếp được dùng cũng là của Ninh Quốc công mà, vậy chắc chắn là có quan hệ với Ninh Quốc công đó ạ.” Dù sao từ nhỏ thê tử Trương Sơn cũng lớn lên ở kinh thành, cho nên bà biết cũng nhiều, ngẫm nghĩ một chút thì lên tiếng: “Nô tài nghe nói Ninh Quốc công có một đứa con trai nhỏ, là con trai thứ sáu trong dòng dõi, trời sinh tài giỏi, là mỹ nam đứng đầu trong kinh thành, nhưng có lẽ vì vẻ ngoài này mà có tính chơi bời trăng hoa, tuổi đã gần ba mươi nhưng vẫn chưa có thành tích gì, đến nay vẫn còn chưa thành thân, chủ yếu là vì những cô nương tốt tính thì gai mắt hắn, còn mấy cô nương quyền thế kém hơn nhà hắn một bậc thì cũng coi thường, cứ thế mà mãi độc thân đến bây giờ đấy ạ.”
“Có tính chơi bời trăng hoa hả?”
“Đúng vậy, hắn ta chính là một tên lưu manh háo sắc, mặc dù vẫn chưa có thê tử nhưng lại có một tá thiếp, như thế còn chưa hết đâu, nghe đâu có người nói, hắn từng bao hoa khôi đầu bảng trong Di Lan ngự uyển. Chơi bời ở đó được nửa năm thì bị Ninh Quốc công cắt hết ngân sách, cuối cùng không còn cách nào khác mới đành phải trở về, khi trở về rồi cũng chẳng ngoan ngoãn hơn được chút nào, còn dám lên giường với di nương của Ninh Quốc công...”
Mậu Xuân nghe xong hai mắt trợn trừng, Tào thị mở miệng tiếp lời: “Ai ôi, đây chính là sắc quỷ đầu thai chứ còn gì nữa, ngay cả di nương của mình cũng dám động vào.”
Tào thị lại nói tiếp: “Sau này Ninh Quốc công muốn bán người di nương kia đi, vẫn là vị Lục gia này cho người nhà ả ta bạc mới chuộc được ả về, về sau nghe nói di nương đó cũng đã gả cho người khác, coi như là một kết cục tốt.”
“Xem ra người này cũng không xấu đến tận gốc tận rễ.” Tào thị nói tiếp: “Bà cũng đã nhìn thấy lão gia nhà hàng xóm kia rồi phải không, dáng vẻ hắn ra làm sao?”
Thê tử Trương Sơn liếm môi một cái: “Lão bà tử đây cũng từng gặp rất nhiều người rồi, nhưng không thể không nói, dáng vẻ vị lão gia này quả thật không tầm thường, ai ôi, nên nói thế nào nhỉ? Mặt mũi như được vẽ mà nên? Thần tiên hạ phàm? Dù sao thì lão bà tử cũng chẳng biết phải diễn tả ra làm sao, nói chung người này rất đẹp đấy.”
“Hồi ở trong biệt viện của phủ Ninh Quốc công, người này còn được Ninh Quốc công đến nhà thăm hỏi, mỗi lần Ninh Quốc công chi cho là xa xỉ vô cùng, chỉ có thể nói rõ một điều, từ nhỏ người này vẫn luôn được sống an nhàn sung sướng, đối với người này, những thứ này ắt cũng chỉ là vật thường ngày mà hắn hay xài mà thôi. Cho nên mới có thể tùy ý lấy đi tặng người khác như thế, vả lại vẻ ngoài nhìn cũng rất được... tuổi tác cũng thế.” Lâm Dao càng nghe càng cho rằng đúng là người này, nàng quay sang nói với Trương Sơn: “Lần sau ngươi hỏi thử xem Lục gia này đã thành thân hay chưa.”
“Ài, nô tì nhớ rồi.” Thê tử Trương Sơn nói.
Một bên khác, Hoàng đế không hề biết hắn đang bị người bên ngoài ngộ nhận là Lục gia phong lưu trăng hoa con trai trong phủ Ninh Quốc kia, hắn chỉ cảm thấy hai ngày nay được ăn rất thoải mái: “Bữa trưa ngày mai làm ít lại một chút, hàng xóm sẽ còn nấu đồ ăn đem sang đây đấy.”
Lý Hiện buông màn xuống cho Hoàng đế, hắn ta đang chuẩn bị lui ra thì nghe Hoàng Đế nói vậy, nhịn không được mà nói: “Nhận được nhiều đồ như thế, còn không nấu đồ ăn đưa qua đây sao được cơ chứ?”
Đến ngày hôm sau, quả nhiên hàng xóm đối diện lại mang sang một món kho, thê tử Trương Sơn ngửi được mùi thơm kia suýt chút nữa đã chảy nước miếng, không phải bà đã nói tay nghề nấu nướng của phu nhân nhà bà rất giỏi đấy sao: “Đây là món kho phu nhân nhà ta làm, có trứng gà, thịt thăn, từng mảnh ngó sen nhỏ và còn có đậu rang nữa.”
Lý Hiện rất vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ Hoàng đế lại được ăn một bữa cơm thật ngon lành rồi: “Vậy ta không khách sáo nhé?”
Hai người nói vài ba câu khách sáo một lát, thê tử Trương Sơn không kìm lòng được nữa nên mở miệng hỏi Lý Hiện: “Lý tổng quản, các ngươi đến đây đã nhiều ngày rồi, sao vẫn không thấy phu nhân nhà các ngươi đâu vậy?”
Lý Hiện kinh ngạc, không nghĩ rằng thê tử Trương Sơn sẽ hỏi câu hỏi này, hắn ta nghĩ một chút cảm thấy cũng không có gì không thể nói được nên đáp: “Lão gia chúng tôi vẫn độc thân một mình mà.”
Thật sự là vị Lục gia kia à?
From TYT & Lavender
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT