Lâm Dao ăn tối rồi ngồi hóng mát trong sân vườn như thường lệ, Mậu Xuân cắt dưa hấu, bày ra khay rồi bưng tới: “Mời phu nhân ăn dưa hấu.” Mậu Xuân vừa nói vừa đưa dưa hấu cho Lâm Dao, Tào thị ma ma đứng kế bên thấy thế thì chép miệng lên tiếng: “Chẳng trách phu nhân thương nha đầu Mậu Xuân này nhất, đúng là biết cách nịnh nọt thật, cắt dưa mang đến cho phu nhân cũng phải chọn ra miếng dưa ngọt nhất cơ đấy.”

Lâm Dao ăn một miếng, quả nhiên ngọt vô cùng.

Mậu Xuân cười hì hì, sau đó cũng đưa một miếng dưa cho Tào thị: “Ma ma, người cũng có phần đây ạ.”

“Cho ta thật đấy à?” Tào thị nhận lấy, bà giả vờ ra vẻ không dám ăn: “Ngươi nịnh nọt ta cũng không có tác dụng gì đâu, nếu lần sau ngươi vẫn còn lười biếng không chịu làm việc thì ta vẫn nói cho phu nhân biết thôi.”

“Ma ma!” Mậu Xuân hô lên.

Lâm Dao nhịn không được mà bật cười thành tiếng, nàng đứng lên: “Thôi được rồi, mau ăn dưa đi, đừng ồn ào nữa.” Nói thì nói thế thôi chứ thật ra trong lòng nàng lại rất vui, ban nãy nàng vẫn đang lo nghĩ không biết sau này phải làm nghề gì đây, Tào thị và Mậu Xuân thấy nàng không vui nên mới nói chuyện chọc nàng cười.

Trong giấc mơ kia... chắc có lẽ là kiếp trước, Tào thị bị Tiền di nương bán đi, cũng không biết là bán đến phương nào, tuổi tác của bà cũng đã lớn nên tất nhiên sẽ không thể làm việc năng suất bằng những nha đầu trẻ tuổi được, có lẽ nơi bà đến cũng không phải nơi tốt lành gì. Còn Mậu Xuân thì chưa thành gia lập thất, từ sau khi tới Am ni cô, Mậu Xuân vẫn luôn đi theo nàng cho đến lúc nàng chết, an táng xong cho nàng thì nhảy xuống hồ tự vẫn theo.

Người đáng thương nhất là phụ mẫu của nàng, họ chỉ có mỗi một đứa con gái này thôi nhưng đến lúc nàng chết, họ cũng không thể gặp được nàng một lần cuối. Lúc đó Vương Chính Trạch đã một tay che trời ngồi vững vàng vào vị trí có quyền có thế trong nội các, mặc dù phụ mẫu nàng biết chưa chắc nàng có bệnh thật, nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì hơn.

Lâm Dao vừa nhớ đến phụ mẫu liền gọi Mậu Xuân mang bút mực tới, nàng định sẽ viết một lá thư gửi về cho hai người họ. Lần cuối Lâm Dao gặp phụ mẫu mình trước đấy đã là ba về năm trước, nghĩ đến, thật là nhớ phụ mẫu quá đi thôi.

Lần này nàng đã có thể quang minh chính đại mà đưa hai người đến sống cùng.

Ngay lúc Lâm Dao đang viết thư thì đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, thê tử Trương Sơn đi ra mở cửa thì nhìn thấy người đến là một gã trắng trẻo mập mạp, hắn ta cười híp mắt: “Cảm ơn đồ ăn của các ngài ạ, mùi vị của mấy món này thật sự rất tuyệt!” Hắn vừa nói vừa giơ ngón cái lên, thật ra động tác này có hơi khoa trương một chút, nhưng vẻ ngoài của người này rất đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt cũng vô cũng ấm áp làm người khác cảm thấy rất có thiện cảm.

Người đến không phải là ai khác mà chính là thái giám Lý Hiện hầu hạ Hoàng đế xuất cung.

Thê tử Trương Sơn không nhịn được mà đắc ý cười cười: “Ngài khách khí quá rồi, chỉ là vài món bình thường thôi.” Mặc dù ngoài miệng khiêm tốn là thế, nhưng thật ra bà vẫn không thể kìm được mà thầm kiêu ngạo trong lòng, bà nói: “Là phu nhân nhà ta dạy ta làm đấy.”

“Tài nghệ bếp núc của phu nhân nhà ngài quả thật không tài nào khen cho hết, lão gia nhà ta ăn hết sạch mấy món kia luôn đấy.” Lý Hiện khen ngợi hết mình, cuối cùng chỉ chỉ cái hộp vuông: “Dù sao lão gia nhà ta cũng đâu thể cứ ăn chùa mãi thế được, cho nên đây là quà tạ lễ, có qua có lại ấy mà!”

“Ai ôi, đây là gì thế? Chỉ là vài món ăn thôi mà.” Thê tử Trương Sơn cảm thấy cái hộp vuông được điêu khắc tinh xảo thế này, vừa nhìn thôi đã biết bên trong là vật rất quý rồi.

“Đây chính là một quyển chữ mẫu.”

Thê tử Trương Sơn nghe thấy thế mới thả lỏng tâm tình: “Vậy ta xin phép thay phu nhân nhà ta cảm ơn ngài nhé.”

“Khách sáo rồi.”

Hai người nói đôi ba câu khách sáo với nhau, sau đó Lý Hiện đi về, Trương Sơn thì cầm cái hộp vuông đi vào trong, vừa vào sân, thê tử Trương Sơn thấy Lâm Dao đang viết thư cho người nhà, bà dừng lại một chốc, ngẫm lại vẫn thấy không nên quấy rầy nàng nên định rời đi trước, nào ngờ đâu lại bị Lâm Dao phát hiện, nàng hỏi: “Người ở đối diện đến đấy à?”

“Vâng, lúc trước chúng ta có tặng trái cây và một đĩa đồ ăn cho họ, người kia nói lão gia nhà họ rất thích ăn những món đó, còn khen tài nghệ nấu ăn của phu nhân rất tốt nữa. Còn đây là quà tạ lễ mà bọn họ mang đến, là một bảng chữ mẫu bình thường thôi ạ.”

Mậu Xuân cầm cái hộp vuông đặt trên bàn của Lâm Dao lên rồi mở ra: “Tại sao bảng chữ mẫu này lại cũ thế này? Chẳng lẽ cái này là đồ cũ à?”

Câu hỏi của Mậu Xuân lại thu hút sự chú ý của Lâm Dao, nàng tiến lại gần xem thử, ngay khi nàng vừa nhìn thấy nét chữ trên quyển chữ mẫu đấy, Lâm Dao hoảng sợ đến mức làm rơi cây cọ viết đang cầm trên tay xuống đất, nàng run rẩy nói: “Cái này không phải là hàng thật đấy chứ?” Sau đó nàng chà xát tay lên khăn tay, thành kính nâng quyển chữ mẫu lên, càng nhìn càng kích động, không thể kìm chế được cảm giác vui sướng trong lòng.

“Phu nhân, đây là hàng thật thật ạ?”

“Cho tới bây giờ đã không còn bút tích thực của Vệ phu nhân trên đời này nữa rồi, có điều có một người tên là Cổ Nhạc, cũng là một người tài ba về thư pháp, ông ấy đã vì mọi người mà khắc lại rất nhiều bảng chữ mẫu của Vệ phu nhân, còn làm cố gắng hết sức cho nó giống với bản gốc nhất, đây hẳn là bản do Cổ Nhạc khắc lại...” Lâm Dao cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra, cuối cùng chỉ lên vị trí con dấu: “Ngươi xem chỗ này, tất cả bản khắc lại của Cổ Nhạc đều thêm một con dấu của riêng mình.”

“Phu nhân, có phải vật này rất quý không ạ?”

“Vấn đề không phải là quý hay không quý, mà đây vẫn là thứ căn bản không thể nào mua được trên đời này!” Lâm Dao kích động đáp, từ nhỏ nàng đã yêu thích việc viết chữ, vẫn luôn bắt chước tập viết theo nét chữ của Vệ phu nhân, mà ngặt nỗi, chữ viết của nàng vừa mới tiến bộ hơn một tí thì bị gả đi, thế là từ đó nàng cũng không luyện nữa. Mà nguyên nhân nàng ái mộ Vương Chính Trạch cũng là bởi vì chữ viết xuất chúng của hắn. Sau khi nàng bị gả đi, vì bận công việc vặt trong nhà nên cũng không có thời gian để mà luyện chữ, hiện giờ đã hòa ly rồi, vừa có thời gian rảnh rỗi thì chợt nhận được bảng chữ mẫu quý báu này, đúng thật cứ như đang buồn ngủ thì được người ta quăng cho một cái gối êm.

Lúc này thê tử Trương Sơn mới biết được giá trị quý báu của bảng chữ mẫu này: “Vậy mà người kia lại nói đây là bảng chữ mẫu tầm thường, uầy, không ngờ lại quý báu đến như vậy cơ đấy.”

“Hắn sợ nếu nói thật thì chúng ta sẽ không nhận.”

Lâm Dao nhận được bảng chữ mẫu nên vui vô vùng, nàng đi tắm thay y phục, sau đó mới mở bảng chữ mẫu ra với dáng vẻ cực kỳ nâng niu trân trọng, cuối cùng luyện chữ một lúc.

Sáng sớm hôm sau, sau khi thức giấc, Lâm Dao nằm trầm ngâm trên giường một chốc rồi mới kêu thê tử Trương Sơn giết một con gà con, nhét hạt kê, hành tây, vì mùa này không có hạt dẻ nên nàng dặn thê tử Trương Sơn lấy hạt dẻ khô được ngâm trong hộp nhét đầy vào trong bụng gà rồi đun nhỏ lửa trong nồi sành, đưa đến nhà hàng xóm ở đối diện.

Lâm Dao không còn gì để nói với bảng chữ mẫu này nữa, bởi vì nàng thật sự quá thích nó nên cũng không nỡ trả lại. Đã vậy, nàng còn chẳng có thứ gì giá trị như bảng chữ mẫu này để đáp lễ cho người ta, của hồi môn phụ mẫu cho nàng đa số đều là vàng bạc ngọc quý, so với bảng chữ mẫu kia, mấy thứ này quá nhỏ bé, nào đáng được nhắc đến, thậm chí Lâm Dao còn cảm thấy nếu nàng tặng những thứ này cho bên kia, vậy hẳn là quá xem nhẹ bảng chữ mẫu này rồi.

Nếu lão gia nhà hàng xóm đã nói thích món ăn nàng làm, vậy mỗi ngày nàng đều sẽ chuẩn bị đồ ăn đưa sang cho bên đó, cho đến khi hắn trở về phủ thì thôi, mà thường thì nếu đã đến biệt viện ở, cùng lắm là ở một tháng rồi quay về, dù sao đây cũng không phải chỗ thường ở nên ắt cũng sẽ không ở lại lâu quá. Thế là Lâm Dao định sẽ làm đồ ăn mang qua đấy tầm chừng một tháng là đủ.

Lý Hiện và thê tử Trương Sơn đứng tán dóc ở cửa ra vào, thê tử Trương Sơn nói: “Lão gia của các ngài đúng là rộng rãi thật, phu nhân nhà ta nói bảng chữ mẫu kia là đồ hiếm đó, vô cùng quý báu luôn.”

“Ài, ở trong mắt người yêu thích thì đó đúng là bảo vật vô giá, còn trong mắt đám người làm nô tỳ như chúng ta thì đây chẳng qua cũng chỉ là một quyển sách mà thôi, còn chẳng bằng một bát mì hoành thánh nữa đấy chứ.”

Thê tử Trương Sơn cảm thấy tên Lý Hiện này nói chuyện quá tùy ý, thế nhưng cũng nhịn không được mà bật cười theo, vẻ căng thẳng ban nãy cũng biến mất: “Đây là canh gà hạt dẻ do phu nhân nhà ta tự làm, phu nhân bảo món rau trộn hôm qua mang tính hàn, vậy nên hôm nay phu nhân làm món này, ăn để bổ khí thông mạch, bồi bổ lại những hao tổn của ngày hôm qua.” Bà lại chỉ vào một tờ giấy kia: “Đây là mấy chữ hôm qua phu nhân viết, nàng bảo muốn đưa cho lão gia nhà các ngài xem thử, nàng còn nói nhất định sẽ trân trọng bảng chữ này, sẽ khắc khổ luyện chữ, không dám xem thường món quà mà lão gia tặng cho.”

Lý Hiện cảm thấy có vẻ phu nhân nhà này cũng rất có hiểu biết, lúc Hoàng đế kêu hắn ta tặng quyển sách kia đi, hắn ta cũng có hơi đau lòng không nỡ, nhưng nhìn phản ứng của phu nhân nhà này, coi như đã tặng đúng người rồi.

Hoàng đế vẫn đang nằm trên ghế mây nghe đàn tấu, gương mặt chẳng nhìn ra đang vui hay đang buồn, bên cạnh hắn là một nữ tử trẻ tuổi mặc chiếc váy ngắn màu xanh nhạt đang gảy đàn, tiếng đàn có lúc vừa thanh thoát vừa sôi động tựa như một dòng nước chảy siết, lại có lúc nhu tình rả rích vô cùng êm tai tựa như cơn gió vào ngày xuân.

Nữ tử Thượng Chân này vừa được chọn lên làm cung nữ bên cạnh Hoàng đế.

Nói ra thì nữ tử tên Thượng Chân này cũng xinh đẹp. Nàng ta có đôi mắt sáng, hàm trăng trắng xinh, tài hoa hơn người, vốn dĩ được chọn từ cuộc tuyển tú hầu hạ Hoàng đế, sau đó Hoàng đế cảm thấy kỹ năng đánh đàn của nàng ta không tồi, rồi sau đấy nàng ta nói, thay vì làm một người tài ngày ngày chờ người đến sủng hạnh thì chi bằng làm cung nữ bên cạnh Hoàng đế, như thế còn có thể sử dụng tài năng, vậy là Thượng Chân cứ thế mà trở thành cung nữ.

Ban đầu, Lý Hiện cũng cảm thấy có hơi lạ, thế mà lại có người không thích được Hoàng đế sủng hạnh, sau cùng hắn mới biết ở ngoài cung, Thượng Chân còn có một người yêu là thanh mai trúc mã, đợi khi nàng ta đủ hai mươi lăm tuổi sẽ xuất cung thành thân.

Lý Hiện còn chưa đi qua đó đã thấy Hoàng đế mở mắt ra nhìn về phía hắn: “Mùi gì vậy? Sao mà thơm thế.”

Lý Hiện mỉm cười: “Đây là canh gà do phu nhân nhà hàng xóm ở đối diện đưa đến ạ.”

Thượng Chân thôi đánh đàn, kêu cung nữ đến giúp Lý Hiện bày thức ăn ra bàn, ngoại trừ canh gà ra còn có vài món ăn khác được chuẩn bị từ trước nữa, nhưng dễ nhận thấy Hoàng đế chỉ nhìn chằm chằm vào món canh gà kia mà thôi.

Lý Hiện nếm thử như thường lệ, dù sao cũng là thức ăn được đưa vào cho Hoàng đế mà, buộc phải kiểm nghiệm một lần, kết quả vừa húp một ngụm canh gà, hắn ta chỉ cảm nhận được mùi thơm đậm đà không chứa nhiều dầu mỡ như những món canh gà khác, sau khi húp xong ở giữa môi răng vẫn còn lưu lại mùi hương của canh, còn có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, hắn ta lại nhìn màu vàng nhàn nhạt ở dưới đáy bát canh, đây chính là... lớp mỡ được thêm lên cuối cùng sau khi nấu xong à?

Hiển nhiên Hoàng Đế cũng phát hiện ra điểm khác biệt của món này với những canh gà khác: “Sau khi canh gà nguội rồi mới để một lớp mỡ gà lên, lưu giữ mùi thơm tươi ngon của canh gà, không cảm thấy ngấy, rất tốt.” Sau khi ăn xong mấy đũa thịt gà: “Độ lửa cũng vừa đủ, thịt gà mềm mại mà không bị tơi, quả đúng là rất có tâm.”

Bình thường Hoàng đế ăn cơm rất biết tiết chế, thế nhưng hôm nay vẫn không thể kìm được mà ăn hết cả một chén canh nhỏ.

Lý Hiện thuật lại lời của thê tử Trương Sơn cho Hoàng đế nghe: “Nàng ấy nói đồ ăn hôm qua có tính hàn... còn nói rất thích bảng chữ mẫu cho nên tự mình viết một trang kêu ngài xem nữa.”

Hoàng đế thoải mái ăn được món ngon, mặt mày đều trở nên dịu dàng: “Mở ra ta xem xem.”

Tỳ nữ lấy cái bàn ra, dùng khăn trải bàn bằng gấm màu lục lam phủ lên mặt bàn, sau đó cẩn thận mở cuộn giấy ra, Thượng Chân đứng kế bên nhìn một cái, ánh mắt có hơi không thể rời đi được.

Hoàng đế hỏi nàng ta: “Thượng Chân, ngươi thấy thế nào?”

“Nô tỳ nghe nói Bệ hạ đã mang bảng chữ mẫu nô tỳ thích tặng cho người khác, tối hôm qua còn đau lòng không thể ngủ ngon được, vốn dĩ còn muốn trước khi xuất cung kính cẩn xin người, xem như là của hồi môn nữa đấy ạ.” Giọng điệu Thượng Chân không nhanh không chậm, sắc mặt cũng rất chân thành, lời nàng ta nói cũng rất thú vị, nghe cứ như là thật vậy, quả nhiên mấy lời này đã chọc Hoàng đế không thể nhịn được mà bật cười.

Lý Hiện giả vờ tức giận: “Thượng Chân, đồ tốt ngươi nhận từ lão gia còn chưa đủ sao hả?”

“Ơ kìa, Lý tổng quản, cái này cũng không phải của ngươi đâu, ngươi đau lòng làm gì cơ chứ?”

Mấy người nói đùa một phen làm bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Thượng Chân chỉ vào bảng chữ mẫu: “Chữ của phu nhân rất cơ bản, nhưng nếu so sánh với Vệ phu nhân thì lại có hương vị của riêng mình hơn, hơn nữa còn có vài phần uyển chuyển hàm súc linh động, chỉ đáng tiếc còn thiếu kinh nghiệm luyện thành, nhưng mà cũng xem như Bệ hạ đã tặng bảng chữ mẫu này cho đúng người rồi đấy ạ. Chỉ cần nàng ấy chịu tiếp tục luyện tập, sớm muộn gì cũng thành công thôi.” Thượng Chân nói đến đây thì dừng lại một thoáng, sau đó giọng điệu của nàng mang theo vài phần mong chờ: “Nếu đến lúc đó thật thì nô tỳ cũng muốn gặp vị phu nhân này một lần.”

Lý Hiện: “Chẳng phải mấy hôm nay có chuyện hòa ly sốt dẻo đấy sao? Vị phu nhân này chính là người đã xin phu quân hòa ly đấy.”

Thượng Chân hơi giật mình: “Thì ra là vị phu nhân này, chẳng trách, nét chữ thế này làm sao mà vô danh được cơ chứ.”

Hoàng đế luôn giữ suy nghĩ trong lòng, cho dù gặp chuyện rất vui cũng không mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, nhưng cũng không phải khó nhìn ra là bao, ví như lúc vui sẽ nói nhiều hơn bình thường một chút.

Lý Hiện thấy Hoàng đế vui vẻ thì cũng vui theo, hắn ta cảm thấy chuyến này cũng không phải đến không công, ít nhất đã có thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng của Hoàng đế.

“Ngươi nói xem muốn luyện chữ đẹp thì còn cần cái gì nữa?” Hoàng đế hỏi.

Lý Hiện không phản ứng lại kịp, Thượng Chân đứng kế bên đáp thay: “Kiếm tặng anh hùng, phấn hồng cho mỹ nữ. Muốn luyện chữ đẹp, đương nhiên cần phải có cọ viết, mực và giấy tốt. Nô tỳ thấy, lão gia có thể tặng cọ viết và mực cho vị phu nhân đó.”

Hoàng đế gật đầu: “Lấy bộ cọ viết trong thư phòng đưa đến cho nàng đi.”

Lý Hiện nghe Hoàng đế nói thế, suýt tí nữa là té ngửa, phải biết, giấy mà Hoàng đế sử dụng là loại giấy đặc chế, bản thân loại giấy này rất đắt, người bình thường hẳn sẽ không thể nào mua nổi, mà cũng rất khó mua được. Hơn nữa loại giấy này còn thuộc vào hàng thượng phẩm, e rằng trên toàn thiên hạ cũng chỉ có mỗi Hoàng đế mới được sử dụng mà thôi, còn về phần thỏi mực đen, đương nhiên cũng thuộc hàng quý báu hiếm gặp của Huy Châu.

Trong đầu Lý Hiện không nhịn được mà thầm nghĩ, buôn bán thế này quá là quá hời, hôm qua dùng một đĩa rau trộn đổi một quyển bảng chữ mẫu quý giá, hôm nay lại càng khó tưởng tượng hơn, nàng dùng một nồi canh gà để đổi lấy thỏi mực và giấy đặc chế, vận may gì thế này?

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play