Thê tử Trương Sơn vốn cảm thấy hỏi mấy câu này có vẻ không thích hợp, nhưng thấy Lý Hiện không có vẻ gì là khúc mắc, lại muốn hai nhà thường xuyên qua lại nên tốt hơn hết vẫn nên hỏi cho rõ. Có lẽ phu nhân cũng muốn biết rõ. Vì vậy bà ta lại nói: “Thật là mạo muội quá, xin hỏi không biết lão gia nhà ngươi có phải là người của phủ Ninh Quốc công không? Lễ vật này thật sự quá quý giá, phu nhân nhà chúng ta không biết nên đáp lễ thế nào, cho nên mới sai nô tỳ đến hỏi cho rõ ràng.”

Lý Hiện đã tháp tùng Hoàng đế đi ra ngoài mấy chuyến nhưng chưa bao giờ gặp phải câu hỏi này. Chủ yếu là vì ngày thường bọn họ cũng không qua lại với người khác thế này bao giờ. Nhưng dù sao Hoàng đế cũng dùng đến danh thiếp của phủ Ninh Quốc công, nói là người phủ Ninh Quốc công cũng không sai: “Đúng vậy.”

Còn về phần là người nào trong phủ Ninh Quốc công? Vậy thì vẫn nên hỏi Hoàng đế đi. Cũng may là thê tử Trương Sơn thức thời không hỏi đến.

Hai người lại khách sáo nói chuyện thêm một lúc, thê tử Trương Sơn bắt đầu nói về món kho này: “Trứng gà, thịt thăn đều là đồ của nhà chúng ta nuôi. Món đậu rang này là mấy ngày trước mua từ trong kinh thành theo lệnh phu nhân, vẫn còn trữ lại không ít. Các loại hương liệu là bát giác, bỏ thêm cả trà Long Tĩnh ngày thường phu nhân còn không nỡ dùng đến. Dùng nồi sành đun trên lửa nhỏ thật lâu. Đợi đến khi chín thì đậy nắp lại, bịt thật kỹ, bỏ vào trong nước giếng. Ngài cũng hiểu đấy, thời tiết quá nóng, không cho vào trong nước giếng thì rất dễ bị biến chất. Để như vậy một đêm mới coi như hoàn toàn đúng vị.”

Lý Hiện nghe xong trình tự nấu nướng đã cảm thấy hết sức hao tâm tốn sức, đó là còn chưa nói tới việc dùng những nguyên liệu này. Nghĩ vậy hắn ta lại thấy Hoàng đế của bọn họ rốt cuộc cũng không nhìn lầm người. Lâm Dao này cũng coi như là người có ơn biết báo.

Tất nhiên, cũng không uổng công hắn ta đau lòng vì những thứ kia rõ là lâu.

Thê tử Trương Sơn thấy Lý Hiện vui vẻ nhận đồ thì trong lòng cũng mừng rỡ. Tuy phải tốn không ít công sức, nhưng dù sao cũng chỉ là đồ ăn bình thường, so với đồ của lão gia nhà họ tặng cho thì món ăn này quả thực chẳng có gì đáng kể.

Khi về đến nhà gặp Lâm Dao, bà liền khẳng định rất chắc chắn: “Vị lão gia này nhất định chính là vị Lục gia kia.” Sau đó thấy Lâm Dao có vẻ nghi ngờ bà lại nói thêm: “Nô tỳ hỏi có phải người của phủ Ninh Quốc công hay không thì họ trả lời là phải.”

Mậu Xuân ở bên cạnh nói: “Vậy cũng không nhất định là Lục gia.”

“Mậu Xuân cô nương, cô nghĩ mà xem, Lý tổng quản chỉ nói là phủ Ninh Quốc công, cũng không nói là vị nào, như vậy nói lên điều gì? Chứng tỏ là không tiện nói rõ. Cũng không phải là phạm pháp gì, cứ đường đường chính chính nói ra thân phận có gì mà không tốt? Vậy thì dĩ nhiên bởi vì đó là Lục gia của phủ Ninh Quốc công. Danh tiếng bên ngoài của hắn ta rõ ràng tệ như vậy, nên mới không muốn nói ra.”

Lâm Dao gật đầu, theo quan điểm của nàng, vị lão gia này dù là tuổi tác hay bề ngoài đều có vẻ phóng khoáng xa xỉ, dường như đã vô cùng chính xác không thể nghi ngờ.

“Sau này chớ lan truyền những lời nói vừa rồi, là hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, lỡ như để mấy người Lý tổng quản nghe được dù sao cũng không tốt.” Lâm Dao nói.

“Phu nhân, người nói đúng lắm.”

Ban đầu là do mọi người cảm thấy tò mò, nhưng hôm nay cơ bản đã xác nhận được nên họ cũng sẽ không bàn tán về chuyện này nữa.

Hoàng đế ở bên kia cũng không biết phía đối diện đã chuyển từ nghi ngờ hắn là Lục gia phong lưu thành tính của phủ Ninh Quốc công thành xác định chắc chắn. Hắn thấy Lý Hiện mang thức ăn mới tới không nhịn được liền hỏi: “Hôm nay làm món gì vậy?”

“Hôm nay làm một món kho ạ.” Lý Hiện đặt đồ lên bàn, lập tức có cung nữ cầm bát đũa tới, bày ra đĩa. Món ăn đã nóng từ trước, lại được đựng vào trong hũ sành nên độ ấm được lưu giữ khá lâu. Khi mang món ăn ra vẫn còn ấm nóng, vừa vặn để ăn luôn.

Lý Hiện dựa theo lệ cũ ăn thử vài miếng, lập tức không nhịn được mà nói: “Nô tài đã ăn qua món trứng luộc trong nước trà, nhưng hiếm khi gặp người bỏ lá trà vào trong món kho. Lúc đầu nô tài còn đang nghĩ vì sao lại làm như vậy, giờ vừa ăn một miếng là đã hiểu ra rồi. Món sườn lợn rán này của họ béo ngậy hơn ở ngoài hàng thịt, nghĩ cũng biết chắc hẳn đã tốn không ít đồ nuôi heo. Sườn lợn này béo ngậy, nước sốt cũng hơi ngấy, cho thêm một ít lá trà vừa đỡ ngấy lại tăng hương vị. Quan trọng nhất là trà bỏ vào đây là trà Long Tĩnh vị thanh đạm, không có mùi nồng như Thiết Quan m, như vậy mùi trà sẽ không át mất mùi thơm ngon của sườn lợn.”

Hoàng đế nghe Lý Hiện nói tỉ mỉ như vậy, lại nghe hắn ta kể về các trình tự nấu món này của Lâm Dao, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị từ hôm qua, rồi lại ngâm mất một đêm, thì không khỏi cảm thán: “Đúng là hết sức chân thành.”

Chờ sau khi Lý Hiện ăn thử xong, hắn cũng hạ đũa gắp một miếng, phát hiện ra đúng như những gì Lý Hiện đã nói. Mùi vị món ăn có lẫn hương thơm nhàn nhạt của lá trà mà lại không át mất mùi của sườn lợn rán.

Sau đó lại ăn các món ăn kèm khác, món ngon nhất trong đó chính là đậu phụ khô, có đầy đủ tất cả các loại hương liệu ướp trong đó, không chỉ có mùi vị của đậu phụ khô mà còn có cả mùi thịt của sườn lợn. Hắn không nhịn được ăn hai miếng mới bỏ đũa xuống.

“Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, khả năng nấu nướng của vị phu nhân này đúng là tài năng thiên phú.”

Hoàng đế súc miệng, đặt chén trà xuống, ngửa người ra sau, nằm tựa lên cái gối mềm: “Người ta đều nói tài nghệ nấu nướng của ngự thiện phòng là số một, nhưng mọi người lại không biết vì sợ làm ra sai lầm nên bọn họ đều làm ra những món đạt tiêu chuẩn, làm sao có thể linh hoạt đa dạng như ở bên ngoài được?”

Lý Hiện cũng cảm thấy Lâm Dao nấu ăn rất ngon, hắn ta thấy Hoàng đế thích ăn như vậy liền nói: “Hay là Bệ hạ hạ chỉ, dẫn người vào trong cung. Vậy thì sau này ngày nào người cũng có thể ăn được rồi.”

Lại bổ sung thêm: “Bây giờ nàng ấy cũng đã có thân phận hòa ly. Thay vì một mình sống ở đây không có chỗ dựa vào thì thà rằng đi vào trong cung, được lọt vào mắt xanh của Bệ hạ cũng đã là một bước lên mây rồi.”

Hoàng đế lại nói: “Một nữ tử dám làm dám chịu như vậy không nên bị trói chặt trong cung.”

Đương nhiên Lý Hiện sẽ không dám nói tiếp nữa. Hoàng đế không thích ở trong cung, hắn luôn cảm thấy ở đó có oán khí, nếu không cũng sẽ mãi mà chưa có con nối dõi.

“Vừa rồi ngươi nói là nhà họ không còn lá trà phải không?” Hoàng đế vẫn cực kỳ hào phóng như cũ, hắn nói: “Mang trà tiến cống tới, chọn lấy mấy loại rồi đưa một ít sang đó đi.”

Lý Hiện cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì mấy thứ tốt Bệ hạ mang theo đều sẽ bị đưa đi hết thôi.

Nhưng lần này dù thế nào Lâm Dao cũng không chịu nhận, nàng đích thân đi gặp Lý Hiện. Khi vừa gặp hắn ta lần đầu nàng cũng khá ngạc nhiên, Lý tổng quản này trông trắng trẻo mập mạp, cười rộ lên trông rất thân thiện, còn chưa mở miệng nói gì đã khiến người khác cảm thấy có thiện cảm rồi. Nàng đã tiếp xúc với nhiều người trong các gia đình nhà cao cửa rộng nên tất nhiên cũng biết rõ càng là loại người nhìn hiền lành thì thật ra càng thâm sâu không để lộ ra ngoài hơn.

Lại nhìn cách nói năng cử chỉ của hắn ta đều hết sức thoả đáng, nàng càng cảm thấy hơn phân nửa là vế sau, người này quả thật không hề đơn giản.

Vậy là Lâm Dao lại càng nói chuyện khách khí cẩn thận hơn: “Bảng chữ mẫu kia quả thực khiến người ta phải yêu thích, thiếp thân từ nhỏ đã luyện chữ, vẫn muốn có được một bảng chữ mẫu như vậy. Tất nhiên không nói được lời sẽ trả lại, chỉ là gia cảnh hiện giờ đang quẫn bách, cũng không có thứ gì tốt để trả lễ cho các ngài. Ta chỉ có tay nghề nấu nướng này còn tạm được, may mắn lão gia nhà các ngài lại không chê. Chỉ cần ta còn ở đây một ngày thì nhất định sẽ không ngừng việc nấu ăn.”

Rồi nàng lại chỉ vào lá trà mới mang tới: “Thứ đồ này quá quý giá, thiếp thân thực sự không thể nhận nổi, cảm thấy nhận thì sẽ hổ thẹn, thậm chí còn đứng ngồi không yên. Xin Lý tổng quản gửi lời tạ ơn của thiếp thân đến lão gia nhà ngài. Nói là thiếp thân xin nhận tấm lòng, nhưng tuyệt đối không thể nhận đồ.”

Lý Hiện thấy Lâm Dao nói chuyện thành khẩn, biết rõ đây là lời thật lòng của nàng nên trong lòng cũng sinh lòng yêu quý. Sống trong cung hắn đã gặp không ít người, lòng tham như một con cự thú, cắn nuốt tâm trí con người, cuối cùng biến họ thành những kẻ mặt mũi đáng ghét, làm cho người khác khó chịu vô cùng.

Lý Hiện trở về nói lại với Hoàng đế. Hoàng đế sửng sốt một hồi rồi nở một nụ cười hiếm khi thấy được, nói: “Rượu trong làm đỏ mặt người, tiền khi động đến mới hay lòng người. Tâm trí của vị phu nhân này thật ra lại rất kiên định hiếm có được.”

Quả nhiên sau đó hắn không hề tặng đồ qua nữa, Lâm Dao cũng hết lòng tuân thủ lời hứa, mỗi ngày đều không ngừng đưa thức ăn qua. Thoáng cái đã qua hơn hai mươi ngày, Hoàng đế ăn ngon, ngủ ngon, khi đến thái độ lạnh lùng, còn bây giờ lại thần sắc sung mãn. Sự thù địch trên người cũng đã giảm đi không ít, Lý Hiện nhìn hết vào mắt, tất nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.

Chỉ là đã sắp đến ngày đại triều hội rồi. Từ sau khi Thái tổ thành lập chế độ nội các, rất nhiều việc đều không cần Hoàng đế phải tự mình làm. Nhưng mỗi tháng một lần Hoàng đế nhất định phải xuất hiện trong buổi đại triều hội, không thể vắng mặt.

Theo cách nghĩ của Lý Hiện thì hắn ta chỉ hận không thể lập tức hạ chỉ triệu Lâm Dao vào trong cung, lo liệu việc nấu ăn cho Hoàng đế thôi. Nhưng trước đó đã hỏi qua một lần, Hoàng đế không thích nên hắn ta cũng không dám hỏi lại.

Nhưng hắn ta vẫn rất ưu sầu, sau khi Hoàng đế trở về lại không muốn dùng bữa thì phải làm sao bây giờ?

Kết quả, Lâm Dao cũng hết sức chu đáo, nàng kêu thê tử Trương Sơn đưa tới một vò tương cay bát bảo, Mậu Xuân cùng đi sang theo. Nàng ấy mặc một chiếc áo choàng nhỏ màu đỏ thẫm, da trắng mắt trong, lời nói trịnh trọng: “Phu nhân nhà chúng ta vốn định đến đưa tiễn, nhưng từ xưa nam nữ thụ thụ bất thân... dù sao vẫn nên tránh hiềm nghi. Vả lại phu nhân nhà chúng ta là phụ nhân đã hòa ly, tự thấy mặc cảm, nên không muốn làm bẩn mắt lão gia nhà các ngài.”

“Hôm qua biết lão gia phải rời đi nên phu nhân đã làm tương cay này suốt đêm. Trong này có cho thêm mỡ heo, mỡ heo đông lại sẽ cứng hơn, chỉ cần hâm nóng một chút là sẽ tan ra.” Mậu Xuân nói.

“Các ngươi có lòng rồi, nhận lấy đi.” Hoàng đế hiếm khi mở miệng tiếp lời.

Đây là lần đầu tiên Mậu Xuân nhìn thấy Hoàng đế, chỉ cảm thấy người này thân hình cao lớn, tuy ăn mặc bình thường nhưng trên người lại có loại uy nghiêm không giận mà uy, khiến nàng ấy trong vô thức sinh lòng kính sợ.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play