Ngày hôm sau Tiền di nương nằm ở trong phòng, đến cả khi Vương Chính Trạch ra ngoài cũng không đi ra, Vương Chính Trạch dùng bữa sáng qua loa rồi đi tới quan nha, vừa vào cửa đã nhìn thấy có rất nhiều người đứng ở góc khuất bàn tán chuyện gì đó, nhìn thấy hắn ta đi tới thì dừng lại ngay lập tức, điều này khiến hắn ta cảm thấy rất không vui.

Tới khi đi vào nội đường, nhìn thấy Tiền Chính Bồi, ông ta kéo Vương Chính Trạch sang một bên, nói rằng: “Đại nhân, bức thư tự xin hưu thê kia là chuyện gì vậy?” Tiền Chính Bồi là đại bá của Tiền di nương, ông ta khác với Vương Chính Trạch là Trạng nguyên lang, ân sư còn là Thái phó Cố đại nhân, bản thân ông ta lại chỉ là Đồng Tiến sĩ, vì vậy mà vẫn luôn chững lại không thể thăng tiến, sau này ông ta cũng nghĩ thông suốt, bản thân cũng đã như vậy rồi thì cứ đặt hy vọng lên người con trai vậy.

Sau đó gặp được Vương Chính Trạch tuổi trẻ tài cao như vậy, tuy rằng nhỏ hơn mình rất nhiều, nhưng trên quan trường này, đương nhiên sẽ nhìn vào lý lịch chức quan chứ không phải tuổi tác. Vì vậy cứ thế mà bám lấy hắn ta, vì lấy lòng Vương Chính Trạch còn gả cháu gái của mình vào Vương gia để làm thiếp.

“Tự xin hưu thê cái gì?”

Tiền Chính Bồi thuật lại nội dung dán trên bảng cáo thị cho Vương Chính Trạch nghe rồi nói: Đại nhân, nhà đệ đệ ta cũng chỉ có một đứa con gái này thôi, trong nhà đại nhân xảy ra biến cố lớn như vậy, dù sao cũng phải giải thích một phen.”

Lúc này chính Vương Chính Trạch cũng không biết là có cảm giác gì, nếu nói là oán trách Lâm Dao thì cũng không thể như vậy được, dù sao cũng đã đồng ý hòa ly rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra, nhưng hắn còn chưa nghĩ được xong nên giải thích như thế nào, Lâm Dao lại xử lý rất quyết đoán, nàng khom lưng cúi đầu như vậy, viết tới mức cảm động lòng người, để cho hắn ta có đủ thể diện, cho dù mọi người có nhìn ra chỉ là vài lời để đôi bên có bậc thang bước xuống thì ít nhất là bên ngoài không bắt được nhược điểm của hắn, hành động này đúng là sạch sẽ gọn gàng!

Nhớ tới Tiền di nương vì chuyện vặt trong nhà mà lúng ta lúng túng, liền cảm thấy thật tức giận, vốn dĩ vẫn còn cảm thấy có chút áy náy, dù sao thì cũng lỡ tay đánh người, nhưng lúc này lại cảm thấy Tiền di nương bị như vậy là đáng đời, tự bản thân làm ra chuyện đáng bị đánh.

Ở bên kia, mẫu thân của Tiền Thục Tú nghe nói tới chuyện này thì sốt sắng không chịu được, kéo lấy con dâu nói: “Vương đại nhân và Lâm Dao hòa ly rồi, vậy Thục Tú nhà chúng ta thì thế nào đây? Không được, ta phải đi hỏi xem sao.”

Con dâu Tôn thị đang có thai, nhưng bởi vì thời gian có thai không được khỏe nên có hơi bực bội, nhìn mấy mẹ chồng vội vã đi ra ngoài liền vội vàng đi lên kéo lại, nhưng bởi bước chân không vững nên suýt chút nữa thì vấp ngã, dọa cả mẹ chồng và nàng ta sợ hãi.

“Con cẩn thận một chút.”

Giọng điệu Tôn thị có chút mất kiên nhẫn, nói: “Mẫu thân à, nếu người muốn đi thì phải báo trước một tiếng chứ, nếu không muội ấy là một người làm thiếp, người đột nhiên tới như vậy thì đường đột quá.”

Tiền mẫu dừng bước chân, lời này của Tôn thị đương nhiên là đúng, nhưng hai chữ làm thiếp lại đâm cho trái tim bà ta đau đớn, tức tới mức vành mắt đỏ lên, bà ta vốn cũng không muốn để cho Tiền Thục Tú làm thiếp, nhưng nhà bọn họ ít con cháu, đại bá nhập sĩ gần hai mươi năm vẫn chỉ là chức quan nhỏ, muốn trèo lên cái cây đại thụ là Vương Chính Trạch này, cũng là vì để con trai có một chỗ dựa, nếu không thì ai lại bằng lòng làm như vậy? Hơn nữa nghĩ rằng chính thê của Vương Chính Trạch là một nữ tử thôn quê, không có con trai lại không có kiến thức, tới lúc đó chỉ cần Tiền Thục Tú sinh một đứa con trai thì sẽ không có ai dao động được vị trí nữa.

Ai mà biết được giữa đường lại có bước ngoặt như vậy chứ.

Tiền mẫu lớn tiếng quát: “Còn không phải vì phu quân của ngươi hay sao, đã năm năm rồi vẫn còn nhậm chức ở cái huyện Lâm Nguyên hẻo lảnh nơi Thục Châu kia, ba năm đánh giá thành thích đứng đầu nhưng lại không có chỗ trống để điều nhiệm trở về, ban đầu ngươi còn nói cái gì mà có nhị cữu cữu giúp đỡ? Cầm năm trăm lượng bạc sang đó, kết quả thì sao? Bọt nước còn chẳng có, bây giờ ngươi lại chê em chồng của mình làm thiếp à?”

“Nương à, thiếp thân không hề có suy nghĩ khinh rẻ muội muội, chỉ là cảm thấy bây giờ người qua đó thì không ổn đâu ạ...” Đương nhiên Tôn thị không dám cãi Tiền mẫu, vội vàng thu lại sự mất kiên nhẫn ban nãy mà giải thích, thực ra thành hôn nhiều năm vậy rồi, nàng ta vẫn luôn ở lại trong kinh hầu hạ mẹ chồng, chia cách hai nơi với phu quân, cũng cảm thấy vô cùng tủi thân.

Tiền mẫu nói: “Ngươi nói thì hay lắm, mau đi chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta phải đi xem sao.” Tiền mẫu càng nói càng cảm thấy phải đi xem thử, nói nói: “Thục Tú đáng thương của ta, cũng không biết lúc này đau lòng tới mức nào nữa đây.”

Tôn thị cũng không dám chậm trễ nữa, vội vàng gọi xe ngựa tới, trong lòng lại có chút chua xót, suy cho cùng vẫn là đứa con mình dứt ruột đẻ ra.

Tiền mẫu tới phủ Thượng thư, cảm thấy phủ Thượng thư có hơi lộn xộn, đến cả ngoài cổng cũng chẳng có lấy một người canh cửa, gọi rõ lâu mới có một người đi ra, Tiền mẫu cả giận nói: “Rốt cuộc mấy người có quy củ không thế? Lão gia nhà ta và đại nhân của các ngươi dù sao cũng đều nhậm chức trong triều đình, hơn nữa người tới là khách, không những không đón vào trong mà lại để ta chờ ở chỗ hạ nhân đứng, thế này là sao chứ hả?”

Người tới là một tiểu phụ nhân trẻ tuổi, nghe thấy lời này thì hừ lạnh nói: “Chưa bao giờ nghe nói thân mẫu của di nương được đi vào bằng cửa chính, rốt cuộc là ngài tới bái phỏng phu nhân nhà chúng ta hay là tới để thăm di nương? Nếu như là bái phỏng chính thức, vậy thì đưa thiếp ra đây, đợi phu nhân nhà chúng ta đồng ý rồi, đương nhiên sẽ đón vào bằng cửa chính, nhưng nếu như là tới thăm di nương, đương nhiên phải đi đường của hạ nhân, thân quyến của di nương không được coi là thân thích trong phủ đâu.”

Người này chính là Xảo Nhi, nương tử của Triệu Mạt, ngày Lâm Dao rời đi đúng vào lúc nàng ấy trở về nhà thân mẫu, nếu không thì cũng sẽ đi theo Lâm Dao rồi, mấy ngày nay vẫn luôn đè nén tức giận đấy, đúng lúc nhìn thấy Tiền mẫu tới đây, đương nhiên là sẽ không khách sáo.

Tiền mẫu tức giận tới mức suýt nữa ngã ngửa, hít sâu mấy hơi mới khôi phục lại được, nói rằng: “Nha đầu nhà ngươi, Thục Tú nhà chúng ta là lương thiếp, sao có thể so với cái loại nhân tình không biết lai lịch kia được? Đừng có mà giở thủ đoạn, tưởng ta không biết ngươi đang xả hận cho phu nhân nhà các ngươi à?” Tiền mẫu tức cũng rất tức giận, nhưng gừng càng già càng cay, nhanh chóng phản bác lại, thân quyến của thiếp đúng thật là không được coi là thân thích xã giao qua lại, nhưng quy củ đó dù sao cũng chỉ là vật chết, người là vật sống, thiếp thất được yêu thương, như Tiền Thục Tú là lương thiếp, đương nhiên là không thể lấy luật đó ra nói rồi.

“Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta và Thục Tú nhà ta còn mong phu nhân trở về hơn ngươi đấy.”

Xảo Nhi bĩu bĩu môi, nhưng cũng biết một vừa hai phải, dù sao thì bây giờ trong nhà cũng do Tiền di nương làm chủ, bèn nói: “Ta lại nghe không hiểu lời ngài nói cho lắm, nhưng nếu như ngài đã vội vã như vậy, thôi thì dẫn ngài vào trước vậy.”

Đợi ở bên ngoài sân, vú bà hay tin liền đi ra đó, nói rằng: “Người tới cũng không báo trước một tiếng.” Nói rồi định dẫn Tiền mẫu tới phòng nhỏ bên cạnh uống trà, Tiền mẫu lại vô cùng vội vã, cất lời: “Bà có biết phu nhân của các bà viết thư tự xin hưu thê không?”

Vú bà nói: “Biết ạ, nha hoàn đi mua đồ buổi sáng về đã báo lại rồi.”

“Thục Tú đâu?” Tiền mẫu chỉ muốn đi vào phòng ngủ, vú bà chặn trước mặt Tiền mẫu ngay lập tức: “Phu nhân à, người nghe ta nói, cô nương đang nghỉ trưa, vẫn còn chưa dậy đâu.”

Tiền mẫu cảm giác được sự bất thường từ hành động của vú bà, cau mày lại nói: “Đã là giờ nào rồi mà vẫn còn nghỉ trưa? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?” Nói xong lời này, bà ta cũng không nhịn nổi nữa đẩy vú bà ra xông vào bên trong.

Vừa đi vào liền nhìn thấy Tiền Thục Tú đang ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt hoảng loạn, cầm hộp phấn trên tay, bởi vì quá vội vã mà vung hết phấn lên mặt bàn, trên mặt là một tầng phấn rất dày, nhưng vẫn không thể che giấu được vết xanh tím vô cùng ghê người.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, Tiền mẫu còn có gì không hiểu nữa, lập tức nhịn không nổi bật khóc: “Thục tú, con thế này... ai đánh con hả?”

“Nương, con gái đau lòng lắm.” Tiền Thục Tú thấy đã không thể che giấu được nữa, nhịn không được nhào vào lòng Tiền mẫu tủi thân bật khóc.

“Nói mau, cái này là ai đánh con? Nương làm chủ cho con!” Tiền mẫu nghiến răng nghiến lợi hét.

Tiền Thục Tú khóc một lúc, cất tiếng nói: “Là đại nhân đánh.”

“Cái gì?” Tiền mẫu nhớ tới dáng vẻ của Vương Chính Trạch, trông đoan chính nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, ăn nói lại càng không tầm thường, đâu có giống một người sẽ đánh người khác cơ chứ? Đương nhiên bà ta biết có một kiểu nam nhân quen ức hiếp người nhà, đánh thê tử để xả giận, nhưng đó là đám người gì cơ chứ? Người trong nhà chỉ cần có chút thể diện thì cũng sẽ không tới mức thực sự đánh nữ nhân, như vậy là không có tiền đồ nhất!

“Đi, chúng ta không hầu hạ nữa, đi về nhà.” Tiền mẫu tức giận nói.

Tiền Thục Tú lại bắt đầu do dự, Tiền mẫu nói: “Con vẫn còn luyến tiếc sao? Cho dù là nguyên nhân gì thì cũng đâu được đánh con cơ chứ? Nhìn xem đánh thành bộ dạng gì thế này, con gái ngoan của nương, khi con còn ở nhà, đến một đầu ngón tay nương còn chẳng nỡ đụng con nữa.”

“Nương à, con đi như vậy, ca ca phải làm sao đây? Còn cả cha nữa? Còn có đại bá phụ nữa? Còn cả... Người quên vì sao con tới tận bây giờ mới gả đi hay sao? Ánh mắt Tiền Thục Tú dần dần trở nên ảm đạm.

“Chuyện đó... đại nhân nhà con cũng đâu có biết chứ!”

“Nhưng mà nương, con sợ.”

Hai người im lặng một lúc, Tiền Thục Tú miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nụ cười lại khiến cho vết xanh tím trên mặt trông càng rõ ràng hơn, trông rất chật vật, cất tiếng nói: “Nương à, đại nhân cũng vì chuyện phu nhân nên mới nổi giận, bình thường người đối xử với con rất tốt.”

Nhìn thấy Tiền Thục Tú nói như vậy, Tiền mẫu không nhịn được rơi lệ, hai mẫu tử ôm lấy nhau khóc.

Tôn thị biết Tiền mẫu đã về, nhưng lại mượn chuyện cơ thể không thoải mái nên không ra đón, vốn dĩ không cảm thấy gì, xong chuyện rồi mới cảm thấy tức giận, đương nhiên nàng ta hy vọng phu quân sớm ngày được điều nhiệm trở về, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện để em chồng làm thiếp, đó là chuyện bất đắc dĩ lắm mới phải làm, sau này cũng không ngẩng nổi đầu lên trước mặt bạn bè thân thích, rõ ràng là phụ mẫu nhà chồng muốn bán con gái cầu hư vinh, sao tới cuối cùng lại là vì nàng ta cơ chứ?



Lâm Dao viết một bức thư tự xin hưu thê dán lên bảng cáo thị, Vương Chính Trạch cũng viết một bức thư phóng thê* tương tự dán lên bảng cáo thị ngay lập tức, hắn ta đường đường là Trạng nguyên lang, văn vẻ đương nhiên không cần phải nói, nhưng đó là để cho những người đọc sách xem, trong mắt bách tính thường dân lại vô cùng trúc trắc khó hiểu, kém xa so với Lâm Dao viết.

(*Thư phóng thê: Thư đồng ý để thê tử rời đi)

Nhưng hành động này của hai người lại khiến cho nhiều người nổi lòng cảm động, cảm thấy phu thê này nghĩa nặng tình sâu, bất đắc dĩ tạo hóa trêu ngươi, cho nên mới ra nông nỗi này, cũng là chuyện chẳng còn cách nào.

Lâm Dao xem nội dung của thư phóng thê, không nhịn được nở nụ cười lạnh, nhưng cũng biết chuyện này đã hoàn toàn kết thúc rồi, sau này Vương Chính Trạch vì duy trì hình tượng phu quân tốt thâm tình này, đương nhiên sẽ không dám làm gì nàng, thậm chí còn phải thường xuyên chăm sóc nàng, như vậy tuy rằng nàng đã hòa ly, còn có người phu quân trước này che chở, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm thoải mái mà sống cuộc sống của nàng rồi.

Mậu Xuân nói: “Vương đại nhân nói rằng tuy rằng đã hòa ly, nhưng đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, sau này vẫn sẽ tiếp tục nuôi dưỡng phu nhân.” Nói tới đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phu nhân, có nhận số bạc này không ạ?”

“Đương nhiên là nhận rồi.” Lâm Dao nói.

Mậu Xuân không nhịn được cười xấu xa: “Vậy thì tốt, nô tỳ sợ rằng phu nhân không nhận chứ.”

Lâm Dao lại nói: “Nhưng ta chỉ sợ hắn không cho nổi thôi.”

Tuy rằng Vương Chính Trạch địa vị cao, bổng lộc cũng tăng lên rồi, nhưng tiêu xài cũng không ít, chỉ dựa vào bổng lộc đương nhiên là không đủ, có được thể diện như ngày hôm nay đều là nhờ Lâm Dao, mấy năm nay nàng đổ rất nhiều công sức vào chuyện làm ăn, nếu như đã hòa ly rồi, đương nhiên cũng phải lấy số bạc mà mình kiếm được ra.

Lâm Dao cầm bạc đi, chỉ dựa vào bổng lộc của Vương Chính Trạch, tất nhiên sẽ phải giảm thiểu chi tiêu, nếu không thì sao có đủ tiền chi cho được.

Nhưng những lúc từng khó khăn nhất, Lâm Dao chưa bao giờ kêu khổ với Vương Chính Trạch, vẫn luôn gồng gánh chi tiêu của hắn ta, còn bây giờ nàng vừa mới đi, Tiền di nương lại bảo Vương Chính Trạch tiêu bớt đi một chút, bớt không được thì lại cãi nhau.

Mậu Xuân nghe thấy vậy thì vui muốn chết: “Nô tỳ thấy phủ Thượng thư kia sắp loạn tới nơi rồi.”

Ăn xong bữa trưa, Lâm Dao liền bảo Mậu Xuân đem tráp tiền ra bắt đầu đếm, lúc này mới phát hiện cũng không còn nhiều tiền nữa, Khi Vương Chính Trạch vừa mới thăng chức liền tặng một phần lễ lớn sang phủ của Cố đại nhân ân sư của hắn, đó cũng là số tiền phải tiêu nhiều nhất, còn có cả những người cùng trường vẫn luôn giúp đỡ nữa.

Lâm Dao nhớ lại liền hối hận, sớm biết sẽ hòa ly thì còn tiêu nhiều bạc như vậy làm gì?

“Cái cửa hàng trong kinh kia, một năm có thể lấy được ba trăm lượng tiền thuê, nhưng cũng phải đợi tới sang năm, năm nay đã tiêu hết rồi.” Lâm Dao trầm ngâm: “Bởi vì lúc tới kinh thành phải mua nhà cho nên phải bán cả hai cửa hàng tơ lụa ở Hàng Châu kia đi, ba trăm mẫu đất vừa mới mua kia cũng phải đợi tới sang năm mới có thể sản xuất được, còn việc chuộc lại của hồi môn thì không thể nào rồi.”

Bởi vì đồ Lâm Dao thêu vô cùng tốt, về sau nàng mở cửa hàng tơ lụa, thuê mười mấy nữ tử thêu thùa, cho nên hai cửa hàng này là hai cửa hàng kiếm được nhiều tiền nhất của nàng, nhưng rõ ràng số tiền bán cửa hàng tơ lụa này đi đã tiêu hết sạch rồi.

“Phu nhân, vẫn còn có ba trăm ba mươi bảy lượng bạc, bảy tấm ngân phiếu một trăm lượng cùng và hai thỏi vàng.” Thực ra vốn dĩ Mậu Xuân cũng không biết gảy bàn tính, sau đó nhìn thấy Lâm Dao phí nhiều công sức vì chuyện làm ăn như vậy, bản thân cũng cũng bắt đầu học, muốn giúp Lâm Dao một tay, bây giờ nàng ấy đã là người quản lý mọi khoản tiền trong nhà.

“Tiền tiêu hàng tháng của nha hoàn bà tử, chi phí sinh hoạt, một năm phải tiêu hết năm trăm lượng bạc.”

Mậu Xuân nói: “Cửa hàng kia tiền thuê là ba trăm lượng, năm sau bên xưởng cũng sẽ có thu nhập, chúng ta tiết kiệm thêm một chút, rồi cũng sẽ cân đối được các khoản thu chi thôi.”

Lâm Dao lại nói: “Cũng không thể ngồi chờ chết được, ngươi đã quên cái hồi chúng ta nghèo nhất rồi hay sao?”

Mậu Xuân nhớ lại, đợt đó Lâm Dao cũng cùng trồng trọt trong sân với bọn họ, đứa con đầu tiên của Lâm Dao cũng mất vào lúc đó, lang trung nói là quá mức mệt nhọc nên mới sảy thai, từ sau đó cơ thể cũng tổn thương, cho nên vẫn không thể có thai.

“Vậy phu nhân, chúng ta cũng mở một cửa hàng tơ lụa ở trong kinh đi, người giỏi cái này nhất mà.”

Lâm Dao lại nói: “Hai năm nay lũ lụt hạn hán liên tục, đến cả lá dâu nuôi tằm cũng không đủ, giá tiền đắt hơn nhiều so với năm trước, trước đây nhờ vào hàng tồn kho mà ta trữ được nên mới đủ chống đỡ, bây giờ mà bắt đầu lại thì phải mua hàng với giá cao, nếu hàng không bán được, chúng ta lại không có nhiều bạc, lúc đó thực sự sẽ rất khó khăn, để ta suy nghĩ thêm đã.”

Trước đây Lâm Dao mua hàng vào từ lúc còn rẻ, đa số đều là lụa trơn Hàng Châu, rồi để thợ thêu hoa theo mẫu, hoặc là may thành y phục, khăn tay để bán. Những thứ nàng bán chủ yếu là kiểu vải thêu dùng sinh hoạt hằng ngày hoặc là kiểu cắt may, không có yêu cầu cao về hoa văn, cho nên mới có thể mua được nhiều hàng lúc giá rẻ như vậy.

Nhưng một nơi như kinh thành khác với Hàng Châu, ở mảnh đất Hàng Châu kia bởi vì là nơi sản xuất tơ tằm, gần như nữ tử nhà nào cũng là thợ thêu, tay nghề thêu vô cùng tốt, tìm được một thợ thêu giỏi rất dễ, giá thành thấp hơn ở kinh thành, thêm cả việc Vương Chính Trạch là Tri phủ ở Hàng Châu, nàng là phu nhân của Tri phủ đại nhân, mặc y phục cửa hàng tơ lụa của nàng có rất nhiều phu nhân cấp dưới, còn cả những nhà giàu có phú quý nơi đó đều noi theo, ít nhiều gì cũng nhờ vào chức quan này của Vương Chính Trạch. Đương nhiên bây giờ không còn điều kiện đấy nữa rồi.

Buổi tối nương tử Trương Sơn tới hỏi Lâm Dao muốn ăn cái gì, Lâm Dao nói: “Mấy thứ rau dưa mọi người trồng cũng ngon lắm, nhất là dưa chuột, tươi mát vừa miệng, đúng lúc hôm qua vừa giết một con heo, làm không ít thịt đông, lấy thịt heo trộn với rau đi, rưới thêm nước tỏi, ăn với mì lạnh, vừa giải nóng vừa ngon.”

Thê tử Trương Sơn nghe Lâm Dao nói xong, bản thân cũng nuốt nước miếng theo: “Vẫn là phu nhân có kiến thức, chỉ là mấy món hàng ngày mà sao phu nhân vừa mới thay đổi lại cảm thấy ngon miệng quá vậy.”

“Khi còn nhỏ mẫu thân ta hay nói ta kén ăn, khứu giác nhạy bén vô cùng, rất biết thưởng thức món ăn , cứ như vậy, bản thân cũng học được cách chế biến thức ăn.” Lâm Dao nói tới đây thì đột nhiên dừng lại một chút, lộ ra vẻ mặt suy tư.

Nhưng Lâm Dao nhanh chóng bị Mậu Xuân làm gián đoạn suy nghĩ, nói: “Phu nhân, bên biệt việt đối diện có người tới ở ạ.”

Nơi đây là biệt viện, đa số đều là rảnh rỗi tới ở một thời gian, dù sao muốn nói là thoải mái thì ở trong kinh thành vẫn tiện hơn, Lâm Dao nghe xong bèn nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, tặng một chút hoa quả chúng ta trồng được qua đó đi.”

Thê tử Trương Sơn nói: “Phu nhân, hay là cũng mang thịt heo trộn chua ngọt này này qua ạ? Nơi này cũng không giống kinh thành, muốn ăn mấy món ngon thì đều phải tự nấu cả.”

Lâm Dao gật đầu nói: “Đi đi.”

Hoàng đế tới biệt viện thường thích ngồi ngây người trong cái đình bên cạnh thác nước, một mình im lặng ngồi ngây ra, lúc này đổi sang một bộ thường phục, nằm trên ghế mây đọc sách.

Lý Hiện rón ra rón rén đi tới, nhỏ giọng nói: “Lão gia, nên dùng bữa tối rồi ạ.” Khi ở bên ngoài Hoàng đế luôn yêu cầu bọn họ gọi hắn là lão gia.

Hoàng đế đáp: “Không có hứng ăn, đợi lát rồi tính.”

Lý Hiện rất âu sầu, từ sau khi Hoàng hậu mất, rõ ràng Hoàng đế đã bị đả kích, ăn cái gì cũng qua loa, hắn ta nhìn thấy vậy mà lo lắng, nhưng cũng chẳng có cách nào, đột nhiên nhớ ra ban nãy nhà hàng xóm có đưa đồ ăn sang, vội nói: “Lão gia, phu nhân ở cách vách kia đưa một đĩa đồ ăn sang, nô tài vừa mới ăn thử, không nhịn được ăn thêm hai miếng, rất ngon miệng đưa cơm đấy ạ, thịt heo và dưa chuột kia đều được nuôi và trồng tại đây, nghe nói ôn tuyền của núi Phật Sơn có linh khí, gia súc được nuôi, rau dưa được trồng đều ngon hơn so với trong kinh thành đấy ạ.”

Hoàng đế biết cái tên Lý Hiện này cũng là một kẻ kén ăn, hắn ta có thể nói là ăn ngon thì chắc chắn cũng không tệ, lại nhớ tới chữ viết đẹp đẽ trên bức thư hòa ly kia, cảm thấy có chút hứng thú, bèn nói: “Vậy thì bưng qua đây đi.”

Nước tỏi cay xé, thêm cả vị ngọt thanh của dưa chuột, thịt heo đông dẻo dai, đúng là đưa cơm thật, vốn dĩ Hoàng đế chỉ định thử một chút, ai ngờ không nhịn được ăn hết sạch luôn.

Lý Hiện vui mừng muốn chết, mặt mày hớn hở, còn vui mừng hơn việc hắn ta ăn nhiều thêm một tiếng, nói: “Cũng nên có qua có lại, nếu như phía đối diện đã đưa đồ sang rồi, vậy chúng ta cũng đáp lễ một chút chứ ạ?”

Hoàng đế thở phào một hơi, chỉ cảm thấy đã lâu rồi không được ăn ngon như vậy, cất tiếng nói: “Ngươi nói phải lắm.” Suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải trẫm có một quyển Bút Trận Đồ của của Vệ phu nhân không? Tặng sang đó cho nàng ta đi.”

Rõ ràng là sự chưa hoàn thiện của chữ Lâm Dao viết càng khiến Hoàng đế chú ý hơn so với nội dung trên bức thư hưu thê ấy.

Lý Hiện kinh hãi, tuy Bút Trận Đồ này không phải là bút tích thật, nhưng nó lại là bản phục khắc thời Cổ Lạc, sát với bản gốc nhất, rất quý giá, cứ tặng đi như vậy ư? Nhưng nếu như Hoàng đế đã nói như vậy rồi, hắn ta cũng không dám phản bác, chỉ đành đáp vâng một tiếng, trong lòng thì lại nghĩ, việc làm ăn này phù hợp đấy nhỉ, một đĩa thức ăn đổi một quyển sách tuyệt thế.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play