Ngày thứ nhất
Cơ Phát không ngừng nôn ra máu, Hàn Diệp đưa Cơ Phát vào Dưỡng Tâm Điện, đích thân chăm sóc, Thái Y Viện hội chẩn không có kết quả. Hai người tựa hồ quay trở lại những năm còn học chung, giống như hết thảy đều chưa từng thay đổi, những năm gần đây Cơ Phát có tìm hiểu về quan hệ các phe phái trong triều, đều kể hết với Hàn Diệp, hai người cùng phân tích thời cuộc.
Ngày thứ hai
Cơ Phát sốt cao không hạ, gần như hôn mê. Hàn Diệp miễn lâm triều, để nội quan đem tấu chương đến Dưỡng Tâm Điện, hạ chỉ bố trí cung nhân cho Cơ Phát theo quy chế của hoàng hậu, sắp xếp ẩm thực đời thường.
Ngày thứ ba
Cơ Phát vẫn nôn ra máu, khi tỉnh khi mê, khi thì kéo tay áo Hàn Diệp nói y muốn làm quan đại thần, khi lại muốn uống rượu không say không về. Hàn Diệp dỗ y ngủ xong, mặc triều thần phản đối, sai người lấy dạ minh châu thất sắc ở chỗ Trích Tinh Thai, giao cho Ngân Tác Cục rèn khí cụ.
Ngày thứ tư
Cơ Phát đã không thể xuống giường, may mà cơn sốt đã dịu đi một chút, có thể ăn được một ít cơm. Hàn Diệp cẩn thận dùng khăn lau khóe miệng Cơ Phát, oán trách nói, "Uổng công ta ngày đêm chăm sóc ngươi, vậy mà đến giờ, ngươi đến cả tên thật cũng không nói cho ta biết."
"Ta thật sự không lừa ngươi..." Cơ Phát bật cười tiếp nhận hơi ấm từ tay Hàn Diệp truyền đến, "Ta... Thật sự không có tên."
Hàn Diệp sửa góc chăn cho y, không nói lời nào. Cơ Phát bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, "Được rồi... Ta nói cho ngươi biết là được chứ gì, khụ... Khụ khụ... Khụ..." Hàn Diệp nhẹ nhàng xoa cho y, cầm lấy tách trà thổi thổi, thử độ ấm vừa phải, đút y uống.
"Khi sinh ta, mẫu thân vì khó sinh mà qua đời, thầy tướng số nói, mệnh của ta là thiên sát cô tinh, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ, sau này có thể liên lụy huynh đệ trong phụ tộc, cho nên phụ thân liền vứt bỏ ta... Còn chưa kịp đặt tên cho ta."
Hàn Diệp tức giận, "Sao trong thiên hạ lại có một vị phụ thân không phân thị phi như vậy. Sao có thể nghe lời hồ ngôn loạn ngữ của giang hồ thuật sĩ?" Cơ Phát không xem trọng lắm, nói đùa, "Vậy nên, bệ hạ của ta, không phải ta có ý giấu ngươi, tuy nói là cướp từ người khác, nhưng Cơ Phát, đúng thật là tên duy nhất của ta."
Hàn Diệp đau lòng, "Vậy sau đó vì sao ngươi lại đến Đại Tĩnh?"
"Chuyện này nói ra dài lắm..." Cơ Phát thở dài. "Lúc đó ta được vú nuôi trong nhà bí mật đem về nuôi, vốn có thể sống một đời bất thanh bất sở như vậy, nhưng ta không phục... Rõ ràng ta thông minh hơn mấy huynh đệ khác, rõ ràng ta cũng là con của phụ thân, rõ ràng ta có thể quang minh chính đại mà sống, lại bởi vì một câu nói của thầy tướng số... Dựa vào cái gì mà ta chỉ có thể trốn trốn tránh tránh như một con chuột, có nhà lại không thể quay về? Thậm chí còn không dám để người nhà biết ta còn sống... Vì vậy... Ta đã liều mạng văn ôn võ luyện, leo lên cây nghe lén phu tử giảng bài, đánh nhau cùng mấy đứa nhỏ bằng tuổi... Ta nghĩ, chỉ cần ta đủ lợi hại, lớn lên có tiền đồ, phụ thân sẽ nhận ta..."
"Kết quả... Ngươi đoán thế nào?" Cơ Phát cười khổ. "Cố gắng của ta không được phụ thân nhìn thấy, lại bị mật thám Ngu Quốc nhìn thấy, bọn họ nói với ta, đến Tĩnh Quốc làm mật thám, chỉ cần lập công, trở về sẽ là công thần, được hoàng tộc phong thưởng, đến lúc đó đừng nói là nhận tổ quy tông, nói không chừng còn có thể ghi vào sử xanh, nhận được kính ngưỡng muôn đời... Ngươi có biết khi đó đối với ta mà nói, điều này có ý nghĩa ra sao không... Ta đương nhiên vui mừng đáp ứng rồi... Sau đó... Ta truyền tin tức cho Ngu Quốc, lập được chút công, nghe nói cha ta cũng biết ta đang góp công sức cho đất nước, mãi đến vụ án gian lận khoa khảo... Ta cảm thấy tình thế đã không thể khống chế, ta muốn quay về... Nhưng thủ lĩnh lại nói với ta, nếu ta dám làm hỏng kế hoạch của hắn, hắn sẽ giết vú nuôi... Hết cách rồi... Ta chỉ có thể cố gắng cứu vãn... Ngay lúc ta tưởng rằng ta sẽ chết ở Tĩnh Quốc với thân phận con trai của tội thần, thì phụ hoàng ngươi... Nạp ta làm phi... Hàn Diệp... Khi đó, thật ra... Ta rất muốn chết..."
Hàn Diệp không đành lòng, siết chặt tay Cơ Phát.
"Chỉ là... Lúc đó, thủ lĩnh lại nói với ta, phụ thân ta hứa rằng chỉ cần ta ở lại hậu cung tiếp tục truyền mật tín, sẽ cho ta nhận tổ quy tông, thậm chí là để ta kế thừa gia nghiệp..." Cơ Phát nhìn Hàn Diệp, giọng nói có chút không ổn. "Cha ta... Ông ấy cuối cùng... Cuối cùng cũng nhận ta... Ta cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính về nhà... Vì thế ta cam tâm tình nguyện chịu hết sỉ nhục trong hậu cung, chịu đựng nỗi đau đớn làm người thử thuốc, thậm chí vì Ngu Quốc mà lợi dụng ngươi... Chỉ là Hàn Diệp... Mong muốn đời này của ta... Thật ra... Thật ra... Cũng chỉ là có thể về nhà mà thôi..."
Hàn Diệp một tay ôm Cơ Phát vào lòng, không nhịn được vỗ nhẹ vào lưng y, "Ta biết, ta biết... Đây không phải lỗi của ngươi..."
Hàn Diệp cảm nhận được người trong lòng đang run lên, sau đó vạt áo truyền đến cảm giác ẩm ướt.
"Xin lỗi... Hàn Diệp... Xin lỗi... Thật sự... Xin lỗi... Xin lỗi..."
"Được rồi, được rồi, đều đã qua rồi, đều đã qua rồi." Hàn Diệp ôm chặt y hơn, nhẹ giọng trấn an. " Ta không trách ngươi, từ đầu đến cuối, ta chưa từng trách ngươi..."
Ngày thứ năm
Cơ Phát nôn ra máu màu đỏ sậm kèm theo máu đông, sắc mặt trắng bệch không còn chút sắc, liên tục sốt cao, bắt đầu nói mê, gọi y, y cũng không có phản ứng gì.
Hàn Diệp triệu tập Thái Y Viện hội chẩn trong một đêm, nhất thời Dưỡng Tâm Điện y nữ thái y qua lại bận rộn.
Ngày thứ sáu
Cơ Phát hôn mê, Hàn Diệp dùng miệng đút thuốc cho y, túc trực bên cạnh y một ngày một đêm.
Ngày thứ bảy
Cơ Phát mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cùng bàn tay đang nắm tay mình của Hàn Diệp, trên mắt hắn có quầng thâm, chắc là cả đêm không ngủ, cả người tiều tụy đi rất nhiều.
Hàn Diệp vội vàng gọi thái y, Cơ Phát đã hạ sốt, sắc mặt cũng có chút huyết sắc hơn mấy ngày trước, Hàn Diệp mừng rỡ, nhưng thái y bắt mạch xong đều nhìn nhau, cúi đầu không nói.
Cơ Phát nhìn Hàn diệp theo thái y ra ngoài điện, hồi lâu cũng không trở về, vì vậy ngồi dậy, muốn ra xem thử. Lúc này cửa điện mở, Hàn Diệp cầm hộp thức ăn bước vào, thấy thế, vội đến đỡ Cơ Phát dựa vào gối mềm, Cơ Phát thấy trong mắt hắn đầy tơ máu, chóp mũi ửng đỏ, hình như đã khóc.
Dùng bữa sáng xong, Cơ Phát nói đã nằm hết mấy ngày, muốn ra ngoài đi dạo một chút. Hàn Diệp liền dìu y đến ngự hoa viên, Cơ Phát ngồi trên xích đu, Hàn Diệp ở phía sau nhẹ nhàng đẩy giúp y.
Cơ Phát nói với hắn, trước đây nhìn thấy huynh đệ chơi xích đu ta rất ngưỡng mộ, luôn nghĩ, nếu có ai có thể cùng ta chơi xích đu thì tốt rồi...
Hàn Diệp nói, nếu ngươi thích, sau này ngày nào ta cũng đưa ngươi đến đây chơi xích đu, chờ ngươi hồi phục, ta sẽ đẩy ngươi bay thật cao thật xa, hơn bất kỳ ai.
Cơ Phát nghĩ đến cảnh tượng hai người cùng chơi xích đu, mỉm cười hạnh phúc.
Giờ ngọ, Hàn Diệp tự tay xuống bếp nấu cho Cơ Phát một bát mì, Cơ Phát cảm thấy đây là món mì ngon nhất mà y từng ăn, nhưng ăn đến cuối cùng lại giống như không có hương vị.
Hàn Diệp hỏi Cơ Phát còn muốn ăn hay muốn chơi gì nữa không, Cơ Phát nói, muốn uống rượu, muốn uống say triệt để một lần.
Hàn Diệp mang rượu nho do các nước chư hầu tiến cống, còn có rượu hảo hạng trong cung, sau đó lấy ra một cặp chén rượu tinh xảo trong hộp, một chén trên thân khảm lưu ly thất sắc, một chén được khảm dạ minh châu thất sắc.
Hàn Diệp rót đầy hai chén rượu, sau đó đặt chén có khảm dạ minh châu thất sắc kia vào tay Cơ Phát, "Có lời đồn ta mang theo dạ minh châu thất sắc hạ phàm, chính là viên minh châu này, sau được tiên hoàng tôn là quốc bảo." Hàn Diệp cảm nhận được tay Cơ Phát đang run rẩy, vì thế nắm chặt tay y, trịnh trọng nói, "Bây giờ ta đem nó chế thành chén dạ quang, coi đây là sính lễ, thỉnh đế uyên minh, Cơ Phát, ngươi có nguyện ý cùng ta kề vai sát cánh, bạch thủ vĩnh giai?"
Cơ Phát cầm chén dạ quang, hai tay được Hàn Diệp vững vàng bao lấy, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được. Cơ Phát không trả lời, mỉm cười cầm lấy chén rượu còn lại đưa cho Hàn Diệp, lấy thế giao bôi, đặt lên môi.
Hàn diệp hiểu ý, hai người nhìn nhau cười, uống một hơi cạn sạch.
Chấp thủ tương giai lưỡng bất nghi, dữ quân cộng ẩm hợp cẩn tửu.
Hai người uống hết chén này đến chén khác, thoải mái cười lớn, khóe mắt rưng rưng, Hàn Diệp cùng Cơ Phát nếm từng loại rượu ngon, Cơ Phát mượn rượu kéo Hàn Diệp vào màn...
Tiền trần tiêu tẫn vân túy vũ, cộng quân tích mộng trướng già hàn.
Cơ Phát dựa vào lòng Hàn Diệp, nghịch chén dạ quang, không biết có phải là say thật không, trước mắt Cơ Phát dần trở nên mơ hồ, quay đầu nói với Hàn Diệp: "Ngốc tử... Sau này cũng đừng tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, cẩn thật bị bán mất còn giúp người ta đếm tiền."
"Nếu là ngươi, vậy thì bán đi, đếm không hết ta còn rất sẵn lòng lấy bàn tính giúp ngươi tính." Hàn Diệp ôm Cơ Phát vào lòng, kéo chăn.
"Khụ khụ, ngươi nói như vậy... Sao có thể làm hoàng đế..." Cơ Phát có chút lo lắng. "Làm quân giả, chỉ có thể dùng người, không thể tin người, dù sao, lòng ngươi thay đổi... Ngươi phải..."
"Được được được, ta biết rồi." Hàn diệp vuốt ve ngực Cơ Phát, dỗ dành, "Yên tâm đi, ta không còn là tiểu hài tử nữa."
Cơ Phát ngẩn ra, nhìn gương mặt mờ ảo của Hàn Diệp trước mắt, đôi mắt sáng ngời thuần khiết kia y làm sao cũng không thể nhìn rõ được, bỗng nhiên có chút buồn bã, lẩm bẩm, "Đúng vậy... Ngươi đã... Không còn là tiểu hài tử nữa..."
Hàn Diệp lại ôm Cơ Phát chặt hơn.
"Ngươi... Có chuyện gì muốn hỏi ta sao?" Cơ Phát nhẹ giọng hỏi.
"Ừm." Thanh âm Hàn Diệp có chút buồn, "Ngươi và Kỳ Vương... Hắn đối với ngươi, có phải..."
"Ha ha ha ha... Bệ hạ của ta ơi..." Cơ Phát cười đến suýt nghẹn, "Ngươi thật sự... Khụ khụ... Ngươi thật sự cho rằng... Ai cũng có tâm tư này với ta giống ngươi sao? Khụ khụ khụ... Ta và Kỳ Vương... Là làm ăn trong sáng!"
"Ta biết... Đừng cười lớn vậy, ho khó chịu lắm." Hàn Diệp không ngừng xoa ngực Cơ Phát.
"Vậy ngươi còn hỏi." Giọng Cơ Phát ẩn ẩn mùi máu. "Trong thiên hạ này... Cũng chỉ có ngươi... Có tâm tư này với ta, ta cũng... Chỉ có tâm tư này với ngươi."
Hàn Diệp mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên vành tai ửng đỏ của Cơ Phát.
"A Diệp." Cơ Phát nhẹ giọng gọi.
"Hửm?"
Thanh âm Hàn Diệp trở nên nặng nề, Cơ Phát không nghe rõ ràng được, chỉ cảm thấy thật buồn ngủ, có lẽ là tác dụng của rượu đi, ngay cả thanh âm của y cũng trở nên mơ hồ không rõ.
"A Diệp... Kiếp này... Hình như ta đã sai rồi... Nếu có kiếp sau... Ngươi tới đưa ta về nhà được không..."
"Được..." Hàn Diệp gắt gao ôm chặt Cơ Phát vào lòng, một giọt nước mắt rơi xuống gò má tái nhợt lạnh như băng của Cơ Phát, "Kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm được ngươi... Chúng ta cùng nhau... Về nhà..."
Khóe miệng Cơ Phát vẫn duy trì dáng vẻ mỉm cười, yên lặng nằm trong lòng Hàn Diệp, như thể đang ngủ say.
Hàn Diệp ôm lấy Cơ Phát càng chặt... Nhẹ nhàng xoa tay y, đưa lên miệng hà hơi... Từng chút một, cảm nhận được người trong lòng dần lạnh đi... Hàn Diệp vẫn không ngừng xoa tay Cơ Phát như cũ, dùng sức kéo chăn...
Trong tẩm điện trống trải, cuối cùng truyền đến tiếng khóc nức nở ẩn nhẫn... Thật lâu cũng không dừng.
Hàn Diệp truy phong Cơ Phát làm thừa tướng, tự mình chủ trì tang lễ, lệnh cho sử quan ghi lại công trạng, bách thần phúng viếng, an táng tại hậu lăng theo lễ nghi dành cho hoàng hậu.
Hàn Diệp đích thân đưa linh cữu Cơ Phát vào Hoàng Lăng, đặt chén dạ quang vào trong quan tài, ngây ngốc trong Hoàng Lăng hết ba ngày, cứ như muốn khóc hết nước mắt của một đời này, từ nay về sau không còn gặp được ngôi sao sáng ấy nữa.
Sau đó, Hàn Diệp chăm lo việc nước, giảm thuế, cải cách, trọng dụng học sinh nghèo vượt khó, giúp Đại Tĩnh khôi phục nguyên trạng, trở nên cường thịnh. Trải qua trường kì chinh chiến, năm thứ mười sau khi Hàn Diệp xưng đế, cuối cùng cũng giành lại được ba thành biên quan, nhất cổ tác khí, liên tiếp công chiếm sáu thành Ngu Quốc. Hoàng đế Ngu Quốc dâng hàng thư nghị hòa, bằng lòng cống nạp hằng năm, cúi đầu xưng thần.
Mà Hàn Diệp yêu cầu thêm một điều, muốn thái tử Ngu Quốc đến Tĩnh Quốc làm con tin, để tỏ lòng thành, Đại Tĩnh đồng ý lấy một thành biên quan làm phần thưởng, trả lại cho Ngu Quốc.
***
Diệp Dĩ Cơ Nhật - Hoàn