Từ Tấn mơ màng cảm giác mình lại đang ở trong một mảnh sương mù, trước mắt là một nam tử mặc hoa phục hắc kim, đầu đội mão tử kim, cực kỳ giống người mà y đã mơ thấy khi chắn đao cho Hàn Diệp lần trước.
"Ngươi là Cơ Phát sao?" Từ Tấn tiến lên hỏi, người nọ như ở trước mắt, nhưng mỗi lần Từ Tấn bước tới, lại xa thêm vài phần, không thể nhìn rõ mặt.
"Hai lần này để ta làm thuẫn thịt cho Hàn Diệp, là ngươi giở trò quỷ đúng không?" Từ Tấn thấy đối phương có vẻ như sẽ không tấn công mình, lớn gan hơn.
Người nọ gật đầu, Từ Tấn có chút khó chịu, "Ngươi nhận cũng thành thật lắm, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại muốn hại ta."
Ngươi nọ lại như gần Từ Tấn hơn một chút, chậm rãi mở miệng, "Ta chỉ là muốn cứu hắn."
"Muốn cứu hắn là chuyện của người, đẩy ta vào làm gì?"
Người nọ lắc đầu, cách Từ Tấn càng lúc càng gần, "Không chỉ là chuyện của ta, cũng là chuyện của ngươi."
"Liên quan gì đến ta?" Từ Tấn khó hiểu, lúc này người nọ đã gần tới mức mặt sát vào mặt y mà vẫn còn tiếp tục tiến lại gần, Tư Tấn muốn lùi về sau, nhưng phát hiện mình giống như bị cự mãng quấn lấy, không thể cử động.
"Bởi vì..." Người nọ ghé vào tai Từ Tấn, chậm rãi nói: "Ta chính là ngươi."
"A!!!" Từ Tấn sợ hãi hét lên một tiếng, giãy dụa mở mắt ra, trước mắt tối sầm, tai ù ù, đầu chấn động đến đau.
"Tấn Nhi? Ngươi sao vậy? Còn đau chỗ nào sao?" Thanh âm lo lắng của Hàn Diệp truyền đến, cảnh tượng trước mắt Từ Tấn dần rõ ràng, dường như y đang ở trong một nhà dân, dưới ánh nến mờ ảo, Hàn Diệp đang ngồi bên giường, mắt đỏ hoe.
Từ Tấn nhìn thấy Hàn Diệp, một cổ ủy khuất không thể giải thích dâng lên trong lòng, sao mỗi lần đụng đến hắn liền không gặp được chuyện gì tốt lành vậy? Hắn là do ông trời phái tới khắc y sao? Đã trúng tên, lại còn gặp ác mộng, đến cả Ngu Quốc cũng không thể về được, còn có việc gì thảm hại hơn nữa sao?
Hàn Diệp thấy Từ Tấn không nói, chỉ dùng ánh mắt ủy khuất nhìn mình, lại đau lòng, bưng chén thuốc bên cạnh lên, nếm thử độ ấm, đút một thìa đến bên miệng Từ Tấn, ôn nhu nói, "Ngươi vẫn còn sốt cao, nhân lúc còn nóng mau uống hết đi."
Từ Tấn nhìn thìa thuốc đen ngòm đắng ngắt trước mắt, ừm, thật sự là có chuyện thảm hại hơn nữa... Ha ha ha, có bản lĩnh thì làm cho lão tử thảm hại hơn chút nữa đi!
Thấy Từ Tấn không chịu uống, Hàn Diệp kiên nhẫn khuyên nhủ: "Nơi này không thể so với trong cung, không tìm được mứt hoa quả, ngươi tạm thời chịu đựng một chút, uống xong thuốc thì dùng nước súc miệng."
Từ Tấn không dám tin nhìn Hàn Diệp, mắt lập tức đỏ lên, ta đã nói đụng vào hắn thì xui xẻo... Nhưng... Thật sự không cần... Xui xẻo đến mức này chứ...
"Được được được, chúng ta không uống, không uống nữa." Thấy bộ dạng sắp khóc của Từ Tấn, tâm Hàn Diệp đều loạn, vội buông chén thuốc, vươn tay ôm Từ Tấn vào lòng, cẩn thận tránh vết thương trên vai y, nhẹ nhàng xoa đầu y, cười nói, "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc vì sợ uống thuốc, có xấu hổ không?"
Từ Tấn vùi đầu trong ngực Hàn Diệp, mím chặt môi, không nói gì, còn bị cười nhạo, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng òa một tiếng khóc lên, khóc đến tê tâm liệt phế, như thể muốn phát tiết hết thảy những tủi thân, dồn nén, phiền muộn bất an từ trước đến giờ.
Hàn Diệp hoảng sợ, luống cuống tay chân không biết phải làm gì, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành, "Là trẫm không tốt, trẫm không nên cười ngươi, Tấn Nhi ngoan, đừng khóc nữa."
Từ Tấn càng khóc dữ dội hơn, y rơi đến bước đường này còn không phải vì hắn hết sao? Kẻ đầu têu của mọi chuyện thì không có chuyện gì, còn ra vẻ trưởng bối, ai cần hắn dỗ chứ!
Hàn Diệp cứ như vậy ôm Từ Tấn, sợ y nghẹt thở, nhẹ nhàng nghiêng người để y lộ ra nửa gương mặt, tay phải vỗ nhẹ vào lưng y.
Từ Tấn khóc hồi lâu, khóc đến cùng cả người choáng váng vô lực, đầu đau đớn, toàn thân rét run, cảm nhận Hàn Diệp đang ôm chặt mình, cộng thêm y phục trên người, thật ấm áp, thật thoải mái... Từ Tấn có chút tham luyến cảm giác này, từ khi có trí nhớ đến này, hình như đây là lần đầu tiên được người khác ôm như vậy... Một cái chạm nhẹ trên trán, cơn đau đầu bị xua tan đi vài phần, Từ Tấn mơ hồ nghĩ, kỳ thật tên họ Hàn này... Cũng không đáng ghét đến vậy.
Thanh âm của Hàn Diệp truyền đến trên đỉnh đầu, "Ai, đã sốt như vậy rồi còn không chịu uống thuốc, bất quá cũng tốt, nóng một chút còn tốt hơn là lạnh..."
Nghe xem... Đây là tiếng người sao...
Khi Từ Tấn tỉnh lại trời cũng đã sáng, vừa mở mắt ra liền thấy Ngô Dư đang nhìn mình bằng vẻ mặt phức tạp.
"Ta... Ưm." Từ Tấn muốn ngồi dậy, kết quả động đến vết thương sau vai, kêu một tiếng đau đớn rồi lại ngã xuống giường, được Ngô Dư nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy mới không đụng trúng vết thương.
Có lẽ là đã hạ sốt, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn, ngay sau đó cảnh tượng ôm Hàn Diệp khóc lớn đêm qua mạnh mẽ hiện lên trong đầu, Từ Tấn nóng bừng mặt, hận không thể đập đầu vào gối chết cho rồi, cũng may mà đêm qua trong phòng hình như không có người nào khác nữa, cũng không mất mặt lắm.
"Tổ tông, người nói thật cho ta biết đi, chuyện giữa người và hoàng đế Tĩnh Quốc... Hai người... Bắt đầu từ khi nào?" Ngô Dư suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra.
"Chuyện gì bắt đầu từ khi nào?" Từ Tấn có chút mờ mịt.
"Ai, người đừng giấu ta nữa, ta đã nhìn ra rồi." Ngô Dư ngồi vào ghế trước giường Từ Tấn, nói tiếp, "Hôm qua người xả thân cứu hắn, hắn ôm người cưỡi ngựa đến đây, vốn trên tay trái hắn còn có vết thương, đi đường xóc nảy vết thương rách ra, nhưng vẫn không hề đụng tới mũi tên của người, sau khi vào nhà vẫn luôn ôm người không buông tay như đang bảo vệ đồ ăn vậy, ta xử lý vết thương cho hai vị vất vả lắm đó."
"Hắn..." Từ Tấn không ngờ Hàn Diệp lại đối xử với mình như vậy, trong lòng ấm áp vô cớ.
"Chưa hết đâu." Ngô Dư cảm khái nói, "Tối qua sau khi người khóc đến ngất đi, hắn nói sợ người ban đêm ngủ xoay người đụng trúng vết thương, cứ như vậy ôm người cả một đêm không hề chợp mắt tí nào, nói thật, đừng nói hắn là hoàng đế, cho dù cha ta cũng không chăm sóc ta như vậy, người còn nói hai người không có gì?"
"Hai ta có thể có gì?" Từ Tấn nhìn đi nơi khác, có chút mất tự nhiên, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, "Không đúng, sao ngươi biết ta khóc? Tối qua ngươi không ở trong phòng mà?"
"Tổ tông, đêm qua người kêu gào chấn động trời đất quỷ thần, dọa con nhà thợ săn khóc luôn kìa, ta đứng ngoài cửa có thể không nghe thấy sao, may mà ta trả nhiều bạc, nếu không bọn họ nhất định sẽ không cho chúng ta ở nhờ, lúc ấy người khóc thành như vậy, ta nghĩ hoàng đế Tĩnh Quốc muốn làm gì người, nên đứng ngoài cửa sổ nhìn hai người cả đêm."
"Cho nên... Ngươi... Thấy hết rồi? Nhà người thợ săn cũng... Biết rồi?"
"Ừm, nhà người thợ săn sợ chết người, thấy người không sao mới quay về phòng riêng."
Từ Tấn nghe vậy, vùi đầu vào gối, buồn bực nói, "Thà chết cho rồi, bổn vương sống cũng không còn mặt mũi gặp người ta nữa rồi."
Ngô Dư nhẹ nhàng đẩy Từ Tấn ra, hỏi, "Tổ tông đừng lo nữa, rốt cuộc người dự tính thế nào? Mặc dù người ở Đại Ngu không được hoàng thượng sủng ở, ở Tĩnh Quốc cũng tốt, nhưng người thật sự muốn đáp ứng hoàng đế Tĩnh Quốc sao?"
"Đáp ứng gì cơ?" Từ Tấn nghi hoặc.
"Người không biết?" Ngô Dư kinh ngạc, "Ta thấy hôm qua người nằm trong lòng hắn khóc, ta chưa từng thấy người khóc thành như vậy bao giờ, hắn lại gọi người Tấn Nhi thân thiết như vậy, còn tưởng hai người đã âm thầm định chuyện này rồi."
"Định chuyện gì?"
"Tổ tông, hắn rõ ràng như vậy, đến ta còn nhìn ra được, mà người lại không biết sao?" Ngô Dư thở dài, tiến đến phía trước kiên nhẫn giải thích cho Từ Tấn, "Người xem hắn thường ngày thờ ơ với phi tử hậu cung, cũng chưa có con nối dõi, nhưng lại quan tâm người như vậy, còn nữa, người không thấy ánh mắt hắn nhìn người sao, ta thấy mà nổi hết da gà, hắn đây rõ ràng là muốn... Muốn nhận người làm con, duy trì hương khói của Tĩnh Quốc."
"Vậy mà... Lại có chuyện này?!" Từ Tấn kinh ngạc.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng, Hàn Diệp bưng một mâm đồ ăn bước vào với vẻ mặt u ám.