Tương truyền, tiểu hoàng tử được hoàng hậu Đại Tĩnh Quốc hạ sinh mang theo dạ minh châu thất sắc hạ phàm, quốc sư gọi viên minh châu này là bảo vật tiên giới, dự đoán Đại Tĩnh Quốc quang diệu cửu châu, trường thịnh bất suy. Gia Ninh Đế mừng rỡ, ban tên cho tiểu hoàng tử một chữ Diệp, nghĩa là ánh sáng rực rỡ. Khi Hàn Diệp trăm ngày, liền được sắc phong thái tử, Đại Tĩnh Quốc cả nước ăn mừng, Gia Ninh Đế thiết quốc yến chiêu đãi sứ thần các nước đến chúc mừng, coi dạ minh châu thất sắc là quốc bảo, đặt trên bệ cho mọi người cùng nhau thưởng thức, dạ minh châu trong bóng tối phát sáng như sao. Từ đó, lời đồn Đại Tĩnh Quốc có thần linh phù hộ lan truyền khắp các nơi.

Nhưng trên thực tế, còn có một dị bản khác, nói dạ minh châu thất sắc này là do hoàng hậu muốn tranh thủ tình cảm của hoàng đế nên đã chuẩn bị trước, Gia Ninh Đế thuận nước đẩy thuyền tung ra lời đồn trời giáng điềm lành, mà vị thái tử này, chẳng qua cũng chỉ dùng để cân bằng thế lực các bên. Vì thế hoàng hậu, thái tử, Hữu tướng có địa vị tôn vinh, còn quý phi, Kỳ Vương, Tả tướng có đế vương sủng hạnh, một bên có mặt mũi, một bên có tình cảm, hậu cung trước đây tranh đấu gay gắt, cũng duy trì cân bằng vi diệu.

Hàn Diệp từ nhỏ đã phải gánh trọng trách quốc gia, bị quy củ lễ nghi, cưỡi ngựa bắn cung vây quanh, khi lên hai tuổi, hoàng hậu mời thái tử sư đến dạy hắn đọc sách tập viết, từ đó Đông Cung thái tử ngày ngày đốt đèn thâu đêm.

Xuân hạ chuyển mùa, tiếng khóc trong Đông Cung ngày nào biến thành tiếng lật sách, thân ảnh nho nhỏ hay bị phạt quỳ gối trong sân đã biến thành thiếu niên tài năng hiên ngang, đứa trẻ luôn cố gắng lấy lòng phụ hoàng mẫu hậu, hiện giờ nổi tiếng là một thái tử mặt lạnh. Đúng vậy, thái tử Hàn Diệp trời sinh lạnh lùng, không thích cười, cũng không thích tiếp xúc với mọi người, đối với ai cũng dùng các lễ nghi nghiêm ngặt xa cách, đến cả Gia Ninh Đế cũng phải than, đứa nhỏ này mới mười hai mười ba tuổi, là độ tuổi hoạt bát hiếu động, sao lại giống như tảng đá, vừa lạnh vừa cứng, cứ như muốn đẩy người ta ra ngàn dặm, sợ là nhân tài thấy hắn cũng phải chạy mất. Lời này truyền đến tai hoàng hậu, hoàng hậu vội thu xếp một trận thi đá bóng, mời vương công quý tộc tham gia, muốn giúp thái tử nhân cơ hội này kết giao bạn tốt, nhưng Hàn Diệp một mình thi đấu cũng anh dũng giành hạng nhất, lãnh thưởng tạ ơn xong liền một mình hồi cung. Hoàng hậu hết cách, chỉ đành cho Hàn Diệp chọn vài vị công tử của trọng thần làm thư đồng, nhưng đều bị Hàn Diệp lấy lý do tư chất bình thường hoặc chính kiến bất đồng từ chối.

Hôm nay, Hàn Diệp vừa mới bước vào học đường đã nhìn thấy một thiếu niên xa lạ, trông trạc tuổi với hắn hoặc lớn hơn, thân cao trắng trẻo, phong tư lỗi lạc, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt hoa đào, làm cho cả người bớt đi mấy phần cương nghị, nhiều thêm mấy phần nhu tình. Nổi bật hơn cả mấy người mọt sách hay quần áo lụa là mà hắn thấy trước đây, người trước mắt này khí chất bất phàm, khiến Hàn Diệp sinh ra vài phần hảo cảm.

Thiếu niên này tên Cơ Phát, lớn hơn thái tử một tuổi, là con trai do tiểu thiếp của Hữu tướng sinh ra, từ nhỏ thân thể yếu ớt, lại là con thứ, liền bị gửi về nuôi dưỡng ở quê nhà, tháng trước Hữu tướng hồi hương tế tổ, quyết định mang về kinh thành chăm sóc. Gia Ninh Đế nghe nói hữu tướng có con trai, liền triệu hai phụ tử vào cung, muốn xem thử tài năng của đứa trẻ này, không ngờ Cơ Phát đối đáp trôi chảy, xuất khẩu thành thơ, mỗi một lời nói hành động đều mang đậm tư chất quý tộc, Gia Ninh Đế tin rằng người này tương lai sẽ thành nhân tài, vì thế ban thưởng cho hai phụ tử Hữu tướng, còn để Cơ Phát đến làm thư đồng cho thái tử.

Ba năm sau đó, Cơ Phát trở thành thư đồng duy nhất của Hàn Diệp, đầu tiên là bởi vì đây là ý của hoàng đế, thứ hai là vì Hàn Diệp thật sự bị tài năng của Cơ Phát thuyết phục. Khác với Hàn Diệp, Cơ Phát từ nhỏ sống ở nông thôn, đến bảy tám tuổi mới học được bài vỡ lòng, nhưng y chăm chỉ hiếu học, thiên phú lại cao, am hiểu nhiều thứ dân gian, cho nên khi ra quyết định thường chọn một đường đi khác, kiếm đả thiên phong, tranh luận mấy câu liền khiến Hàn Diệp không trả lời được. Hàn Diệp không những không tính toán, ngược lại còn hứng thú với tư tưởng của Cơ Phát, các đề án của Cơ Phát thường bị thái tử sư từ chối vì xưa nay chưa từng có, không hợp lý, sau giờ học Hàn Diệp thường gặp Cơ Phát thảo luận đề án, thỉnh thoảng sẽ ý kiến bất đồng, bên nào cũng cho là mình đúng, lại tranh luận một phen, hai người mặc dù có cách làm khác nhau, nhưng bàn về chính trị thì lại vô cùng nhất trí, vì thế tranh luận xong, sẽ tìm được một cách làm vẹn toàn đôi bên, mỗi lần như thế, hai người đều cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, cùng nhau uống rượu. Nhưng cung quy nghiêm khắc, Hàn Diệp thân là thái tử lại càng có nhiều lễ giáo, mỗi một hành động đều có trăm ngàn ánh mắt dõi theo, không thể mắc sai lầm, cho nên mỗi lần đều dõng dạc nói không say không về, cuối cùng đều chỉ đuổi hết binh lính, đóng cửa lại, cùng Cơ Phát uống một chén nhỏ, uống rượu xong còn muốn đối tửu đương ca.

Cơ Phát liếc hắn một cái, khinh thường nói, "Thái tử điện hạ đúng là người đầu tiên uống không khí cũng say đó, ai không biết còn tưởng người đã uống ba ngàn vò rượu rồi."

"Ngươi không hiểu." Hàn Diệp buông chén rượu trong tay, lại giơ bầu rượu lên, bày ra bộ dạng say khướt, "Ta đây gọi là ý của Túy Ông không ở rượu, chỉ vì lời nói tận tâm sầu."

Cơ Phát thở dài, đoạt lấy bầu rượu trong tay Hàn Diệp để vào hộp. Hàn Diệp ngây ngốc nhìn Cơ Phát cất bầu rượu, chén rượu vào, đột nhiên vươn tay lấy ra đặt trên bàn, Cơ Phát cũng không để ý hắn, như cũ thu dọn từng cái vào, Hàn Diệp liền lấy từng cái ra, hai người cứ như vậy, người cất vào một cái, ta lấy ra một cái, giống như hai con rối gỗ, máy móc lặp đi lặp lại một động tác, không biết là ai bật cười trước. Ngay sau đó hai người đều cười ha ha, cười đến ngả tới ngả lui, cười đến khóe mắt rưng rưng.

Cười mệt rồi, Cơ Phát đỡ Hàn Diệp lên giường, đắp chăn bông lên. Hàn Diệp nhìn Cơ Phát, không biết có phải cười dùng sức quá không, mắt hai người ươn ướt, sáng ngời.

"Thái Tử điện hạ, người uống rượu, ánh mắt cũng không trong sáng như vậy."

"Thật không?" Hàn Diệp dời tầm mắt. "Ngươi nói xem, uống say rốt cuộc là có cảm giác gì? Thật sự có thể muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười sao?"

"Có lẽ vậy." Cơ Phát ngồi xuống bên cạnh.

"Cơ Phát, ngươi từng uống say chưa?"

"Chưa từng."

"Vì sao?"

"Không dám."

"Đúng rồi, ta cũng không dám..." Hàn Diệp ngẩn người nhìn xuống giường.

Hai người không nói gì, thời gian yên lặng trôi, chỉ có sáp nến đang rơi, cũng vô cùng an nhàn.

"Cơ Phát, nếu một ngày nào đó ta thoát khỏi bức tường của hoàng cung, nhất định đi khắp bốn phương uống rượu ngâm thơ, tiêu sái qua hết một đời, ta phải nếm thử hết rượu trong thiên hạ, say đến không biết hôm nay ra sao." Hàn Diệp nhắm hai mắt, lẩm bẩm nói, giống như nói mớ.

"Được được được." Cơ Phát lắc đầu cười, kéo màn giường, "Điện hạ, đêm nay người say thật rồi, xem sau này còn dám mê rượu nữa không."

Rời khỏi Đông Cung, Cơ Phát từ chối lên xe ngựa, một mình đi dạo trên đường.

Ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên bầu trời, không có tường cao của hoàng cung che khuất, ngay cả ánh trăng cũng sáng lạ thường, Cơ Phát thở dài một hơi, cúi đầu nhìn con phố yên lặng.

"Ta cũng vậy..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play