"Đến giờ mà ngươi vẫn không chịu nhận tội sao?" Hàn Diệp nhìn Từ Tấn.

"Ta nên nhận tội gì?" Từ Tấn chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười, "Ngươi vu oan ta thì thôi đi, còn muốn kéo cả Ngu Quốc của ta xuống nước cùng?"

"Còn cứng miệng?" Hàn Diệp cười nhạo một tiếng, "Vậy ngươi nói thử xem, nếu không phải ngươi biết trước hành tung của trẫm, sao lại tình cờ gặp trẫm mấy lần? Nếu không phải có người chỉ dẫn, sao ngươi lại cố ý bắt chước lời nói của Cơ Phát trước mặt trẫm? Lại còn đêm khuya xuất cung mua thức ăn khuya cho trẫm, thậm chí cả món ăn mua về cũng giống hệt với Cơ Phát? Nếu không phải ngươi cố ý sắp đặt trước, ngươi rõ ràng đã bị cấm túc sao đêm qua lại xuất hiện ở Thiên Lý Trì?"

"Ha? Thật là buồn cười!" Từ Tấn nhìn ra Hàn Diệp quyết tâm muốn giết chết y, cũng không khách sáo nữa, "Rõ ràng là ngươi suốt ngày đi theo ta, còn nói là bổn vương cố ý làm vậy? Cơ Phát là ai ta chưa từng nghe qua, lại nói bổn vương bắt chước hắn? Ta thấy ngươi là đang cố ý tìm một người quá cố để vu oan ta, chết vô đối chứng phải không? Đêm đó ngươi cướp mất đồ ăn khuya của ta ta còn chưa tính với ngươi, ngươi còn có mặt mũi nhắc tới sao? Ngươi cấm túc bổn vương, đồ ăn đưa đến thì khó nuốt, bổn vương bắt mấy con cá chép của ngươi về hầm, ai ngờ bắt gặp cảnh vợ ngươi cho ngươi đội nón xanh, sao có thể trách ta được?"

"Cũng thật biết nói đùa! Trẫm đường đường là vua một nước, sao phải đi theo ngươi? Ngươi đêm khuya mạo hiểm trốn thị vệ trong cung chỉ vì muốn bắt cá? Ngươi coi trẫm là đứa trẻ ba tuổi sao? Nếu hôm đó ngươi đã có lòng trốn tránh, sao còn phải dùng mèo hoang dẫn trẫm đến bên cạnh ao?" Hàn Diệp tức giận, làm quân vương mười năm, chưa ai dám chống đối hắn như thế này.

"Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Tên họ Hàn kia, hôm đó ta sợ ngươi bị người khác nhìn thấy, liều mạng ngăn lại, là ngươi không nghe ta khuyên dẫn người qua đó tìm, mọi chuyện phơi bày liền gán tội danh này lên đầu ta? Ta đúng là ngu ngốc mới muốn thay ngươi che giấu, sớm biết như thế, đêm đó ta nên giống trống khua chiêng cho tất cả mọi người trong cung đến xem cái mão trên đầu ngươi rốt cuộc xanh như thế nào!"

"Ngươi!" Hàn Diệp tức giận đập bàn, "Chứng cớ rành rành mà ngươi còn muốn càn quấy?"

"Ta càn quấy? Rõ ràng là ngươi vốn ghi hận trong lòng với bổn vương, muốn ép bổn vương vào chỗ chết, không ngại thêu dệt bịa đặt, liên lụy dân chúng vô tộ! Còn có Hiền Phi kia của ngươi, người nào sáng suốt vừa nhìn đã biết nàng ta vì muốn thoát tội nên mới cố ý cắn càn! Nàng ta đứng hàng tứ phi, cũng không phải chưa từng thị tẩm, sao lại nhận lầm ngươi? Ngươi không phân biệt thị phi, hoang đường vô đạo, uổng cho ngôi vị quân vương!"

"Làm càn! Hoàng tộc Đại Tĩnh ta sao có thể để ngươi tùy ý xen vào!"

"Ha? Bổn vương đường đường là thái tử Ngu Quốc, cũng là hoàng tộc, có gì không thể!"

"Ngươi bất quá chỉ là đồ giả không biết Ngu Quốc tìm ở đâu ra, còn dám tự xưng hoàng tộc? Trẫm thấy ngươi ngôn hành vô trạng, ngay cả lễ nghi của hoàng thất cũng không hiểu, đây là điều mà hoàng tử nào cũng thông thạo từ nhỏ, sao ngươi lại không làm được? Chẳng lẽ là bị đụng hỏng đầu nên quên hết các lễ nghi học qua lúc nhỏ rồi sao?"

"Ta..." Từ Tấn nhấn thời nghẹn lời, y đúng thật là đã quên hết rồi...

Hàn Diệp thấy Từ Tấn không nói, đắc ý cười, "Hừ, không biết tự lượng sức mình."

Lưu công công dưới đài xem đến ngốc, lão nằm mơ cũng không ngờ Hàn Diệp vẫn luôn trầm ổn điềm tĩnh, kẻ thù nghe thấy đã sợ mất mật lại có ngày cãi nhau cùng một chất tử địch quốc chưa đến hai mươi tuổi.

Từ Tấn bị sắc mặt tiểu nhân đắc chí của Hàn Diệp chọc tức, nhưng việc cấp bách vẫn là những người vô tội kia, vì thế ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp nói, "Tội lớn như vậy há có thể chỉ nghe lời nói từ một phía? Nếu người dưới đài thật sự là mật thám Ngu Quốc, sự tình đột ngột, nhất định vẫn còn để lại dấu vết, ngươi có thể đi điều tra, nếu tìm được thì Từ Tấn ta mặc cho ngươi xử trí! Nếu không tìm được, chứng tỏ ngươi mê muội lẩm cẩm vô năng, tin theo lời gièm pha, phải xin lỗi ta, trả lại trong sạch cho những người này, ngươi có dám không?"

"Lớn mật! Vua một nước sao có thể chấp nhặt với ngươi và đám điêu dân kia?" Lưu công công cả giận nói.

Hàn Diệp xua tay, Lưu công công vội lui qua một bên.

"Được, trẫm cược với ngươi một ván, đến lúc đó tìm được vật chứng, xem ngươi còn muốn chối cãi thế nào."

"Được, vậy ngươi nên tìm cẩn thận, tốt nhất là đào ba thước đất, đến cả xà nhà mái ngói cũng đừng bỏ qua! Tránh cho sau này lại nhắc đến chuyện cũ."

"Được, nghe theo thái tử." Hàn Diệp phất tay áo ngồi xuống, "Người đâu, truyền lệnh xuống, tìm kiếm cẩn thận, đào ba thước đất, xà nhà mái ngói không được bỏ qua cái nào."

Vương công công khiếp sợ nhìn Từ Tấn. Từ Tấn cười trấn an, "Yên tâm đi lão nhân gia, hôm nay ta chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho ngươi, tuyệt đối không liên lụy người vô tội."

Vương công công ngơ ngác nhìn Từ Tấn, hai hàng lệ trào ra.

Không bao lâu sau, thị vệ trình lên một chiếc rương phủ đầy rêu cùng một cái lồng chim, nói là tìm được ở chỗ của Vương công công, rương gỗ thì chôn dưới thềm đá, lồng chim thì giấu trên gác mái.

Từ Tấn nhìn thoáng qua liền nhận ra con chim trong lồng chính là bồ câu truyền tin cho Ngu Quốc, hộp thư trên chân còn chưa lấy ra, nhất thời cảm thấy chợt lạnh, ngạc nhiên quay đầu, không dám tin nhìn Vương công công, đối diện là ánh mắt sinh vô khả luyến của Vương công công. Chẳng lẽ... Lão ta thật sự là tay trong của Ngu Quốc để lại ám hiệu ngày ấy?! Cần phải trùng hợp vậy sao?! Vậy... Không nên gặp là bởi vì lão ta ở Dịch Đình Cục nên không có cơ hội? Lão ta đã đến tuổi này rồi, hẳn là đã ẩn nấp trong tối từ rất lâu, vậy y chẳng phải là... Đã vô tình... Đào lên tận gốc của Đại Ngu rồi sao...?

"Ngươi thật sự là...?" Từ Tấn sợ hãi nhỏ giọng hỏi Vương công công, chỉ đổi lấy một cái liếc mắt phẫn hận.

"Xin lỗi Vương công công... Ta không biết ngươi chính là..." Từ Tấn không dám nhiều lời, cúi đầu.

"Thái tử điện hạ, chứng cứ này đã khiến ngươi vừa lòng chưa?" Hàn Diệp trêu chọc bồ câu trong lồng, mỉm cười nhìn Từ Tấn.

Thị vệ mở rương ra, gọi thái y đến kiểm tra.

"Khởi bẩm bệ hạ, thứ trong hộp này, chính là chất độc trong thức ăn chất tử dâng lên hôm đó." Thái y chỉ vào một cái hộp bên trong rương gỗ.

Từ Tấn kinh hãi nhìn Vương công công, ngươi còn hạ độc? Còn hạ trong thức ăn ta mua?! Chẳng trách tên họ Hàn lại hưng sư động chúng như vậy, lỡ như ta ăn phải thì sao?! Lỡ như tên họ Hàn bị độc chết, tra đến chỗ ta thì phải làm sao?! Ngươi đây là muốn ta cùng hắn đồng quy vu tận sao?

"Nhân chứng vật chứng đã đủ, ngươi còn gì để nói không?"

"Bệ hạ khai ân! Đều là chất tử ép lão nô làm như vậy! Lão nô bị hắn uy hiếp cũng là bất đắc dĩ! Thỉnh bệ hạ khai ân!" Vương công công quỳ trên đất, kêu đến tê tâm liệt phế.

"Ngươi!" Từ Tấn ngạc nhiên, người này từ đâu chui ra vậy? Chỉ nghe khí xa bảo suất, sao lại có khí suất bảo xa?

*Khí xa bảo suất: Đổ trách nhiệm lên nhân vật phụ không quan trọng để bảo vệ nhân vật chính.

"Lão ta nói bậy! Ta không có!" Từ Tấn bối rối, nhất thời không biết nên giải thích từ đâu.

"Không có? Tên nô tài họ Vương này nếu không phải nghe theo lệnh ngươi, sao lại biết trước mà hạ độc vào thức ăn ngươi mua?" Hàn Diệp lấy bức thư trên chân bồ câu ra, giơ lên, "Nói vậy thứ này cũng là lão ta viết cho Ngu Quốc, giúp ngươi bố trí chu đáo chặt chẽ, rồi ghi công cho ngươi sao?"

Hàn Diệp đưa thư cho Lưu công công, ung dung dựa lưng vào ghế, "Đọc."

"Tuân chỉ!" Lưu công công nhận lấy nước hiển tự đã chuẩn bị sẵn ra, mở mật tín mới phát hiện chỉ dừng mực thông thường, trong lòng thầm nghĩ mật thám Ngu Quốc này cũng thật là tầm thường, lớn tiếng đọc, "Hàn Diệp không..."

Từ kế tiếp vừa đến bên miệng đã bị Lưu công công cắn răng nuốt trở vào, hoảng sợ quỳ xuống, "Lão nô tội đáng chết vạn lần! Bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tôi! Cái này... Cái này..."

"Là lời gì đại nghịch bất đạo sao?" Hàn Diệp đứng dậy, đi tới chỗ Lưu công công, cầm lấy mật tín, chỉ thấy mười sáu chữ nhỏ.

"Hàn Diệp không có con, khó lưu hậu tự*, bụng dạ hẹp hòi, không cần sợ."

*Hậu tự: Thế hệ sau, người nối ngôi

Hàn Diệp nắm chặt mật tín, ánh mắt nhìn Vương công công tựa như địa ngục cực hàn, "Lăng trì, róc xương, lột da, yêu trảm, chọn một cái đi."

*Yêu trảm: Chém ngang thắt lưng thành hai đoạn

Vương công công sợ tới mức hồn phi phách tán, "Oan uổng quá bệ hạ! Bức thư này... Bức thư này không phải do lão nô viết!"

Từ Tấn nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Vương công công, "Không phải ngươi viết... Chẳng lẽ còn có thể là ta viết sao?"

"Ngươi!" Vương công công trừng mắt nhìn Từ Tấn, oán giận.

Từ Tấn cúi đầu.

"Không chọn? Vậy thử hết đi." Hàn Diệp mỉm cười nói với Vương công công, hướng ngoài điện hô, "Người đâu, kéo tên tiện nô này xuống cho trẫm."

Lúc này Từ Tấn nhìn thấy dưới ống tay của Vương công công hình như có ngân quang lóe lên. Ngay sau đó liền thấy hắn hét lớn một tiếng, nhảy lên, trong tay cầm chủy thủ đâm về phía Hàn Diệp, thân thủ lưu loát hoàn toàn không giống người đã qua nửa đời người.

Vương công công đột nhiên làm loạn, chỉ còn cách Hàn Diệp vài bước, mọi người căn bản không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy hai tiếng "xuy xuy", chính là tiếng vũ khí đâm vào da thịt.

Từ Tấn chớp mắt một cái, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trước mặt là gương mặt phóng đại của Vương công công, cúi đầu nhìn theo tay lão ta, chủy thủ kia đã đâm vào ngực y, lại mơ hồ quay đầu, thấy Hàn Diệp kề sát phía sau, vẻ mặt kinh ngạc nhìn y, mà trong tay hắn, là một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lưng Từ Tấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play