Lưu công công ra lệnh cho nội giám bên cạnh tiếp nhận túi giấy rồi cùng Hàn Diệp trở về Cần Chính Điện.
Trong điện, nội giám mở từng túi ra đặt lên đĩa, sau đó lui ra ngoài, trong điện chỉ còn Hàn Diệp và Lưu công công. Hàn Diệp nhìn mấy món ăn vặt kia, cười mỉa mai, "Quả nhiên, thịt chiên, bánh hoa đào, bánh cua,... Đều là những món ăn khuya năm đó Cơ Phát thường mang đến cho trẫm. Không ngờ được chất tử này, vậy mà biết không ít chuyện."
"Bệ hạ thánh minh. Vậy theo ý của bệ hạ, hôm nay chất tử kia xuất hiện trước cửa mật thất, có phải là trùng hợp không?"
"Cứ để ý trước đã." Hàn Diệp lấy đũa chọc chọc miếng thịt. "Tối nay cũng may có Cô Hồng nhạy bén, bất quá nàng đã lộ võ công, thân phân Ninh Quý Nhân sau này không cần nữa."
"Bệ hạ yên tâm, ngày mai lão nô liền sắp xếp Ninh Quý Nhân trượt chân ngã vào hồ sen nên qua đời."
"Ừm, làm thành Kỳ Phi động thủ, lan truyền tin tức đến chỗ Tiêu Tiệp Dư và Chu Quý Nhân... Phụ thân của bọn họ gần đây không an phận, vừa hay cảnh cáo một chút."
"Bệ hạ anh minh."
"Cung nữ chưởng sự lần trước bảo ngươi điều tra thế nào rồi?" Hàn Diệp gắp một miếng thịt.
"Hồi bẩm bệ hạ, cung nữ chưởng sự kia ba tháng trước đã xuất cung, gả đến Lương Châu, hiện giờ chỉ có mình thúc phụ của nàng ta ở trong thành mở một cửa tiệm bán đồ chiên."
Thịt đã sắp vào miệng, Hàn Diệp nghe vậy đột nhiên dừng lại, "Là cửa tiệm Lý Ký?"
"Đúng vậy." Lưu công công đáp, lúc này nhìn đến ấn ký trên túi giấy, cũng là của cửa tiệm Lý Ký.
Hàn Diệp đặt miếng thịt xuống, nhìn Lưu công công.
Lưu công công vội mang ngân châm tới, đâm vào một miếng thịt.
Nhất thời, ngân châm biến thành màu đen, Lưu công công cả kinh, vội vàng kiểm tra mấy món còn lại, tất cả đều đã bị hạ độc.
"Được... Được lắm..." Ánh mắt Hàn Diệp đầy sát khí, chiếc đũa trong tay lập tức gãy làm hai.
Hàn Diệp nhìn chằm chằm đĩa thịt, trầm tư một chút rồi nói: "Truyền lệnh của trẫm, từ hôm nay cấm túc chất tử ở Vọng Nguyệt Các, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào. Việc hạ độc trước tiên đừng để lộ ra, tránh đả thảo kinh xà, phái người theo dõi cửa tiệm đó, tiếp tục điều tra, có gì bất thường lập tức báo lại."
"Vâng! Lão nô tuân mệnh!"
Trong Vọng Nguyệt Các, Ngô Dư rót một chén trà an ủi Từ Tấn.
"Điện hạ, hoàng đế Tĩnh Quốc đó sẽ không giết chúng ta diệt khẩu chứ?"
"Chuyện vừa rồi mọi người đều thấy cả rồi, sao có thể diệt khẩu?" Sắc mặt Từ Tấn vẫn như bình thường, nhưng trong lòng kỳ thật cũng có chút sợ hãi. "Chất tử tự mình xuất cung là tội chết, may mà mang theo đồ ăn trở về, cũng có cái cớ. Lúc nãy hắn đã không truy cứu, việc này hẳn là cho qua rồi."
"Coi như hoàng đế Tĩnh Quốc cũng còn chút lương tâm, trước mặt mọi người nói ta xuất cung mua điểm tâm cho hắn, nhưng thật ra là giúp ta giải vây."
"Hừ, có thể hắn hành động như vậy, là vì chuyện yến tiệc hôm ấy." Từ Tấn xua tay. "Bỏ đi, bổn vương sẽ tha thứ cho lời nói và hành vi ngày đó của hắn, chuyện này đến đây thôi, sau này bổn vương không mắng hắn nữa là được rồi."
Sáng hôm sau, Từ Tấn nhận được lệnh cấm túc, quay về phòng lại mắng Hàn Diệp hết hai canh giờ.
"Điện hạ bớt giận." Ngô Dư lại rót trà cho Từ Tấn. "Hôm nay là ngày hai mươi, người đừng quên tối nay còn phải truyền tin tình báo nữa đó."
"Không quên được." Từ Tấn lấy một mảnh giấy, tức giận hạ bút.
Đến giờ hợi, quả nhiên có bồ câu đậu trên cây kim quất, Từ Tấn đặt mật tín vào hộp, bồ câu liền tung cánh bay ra khỏi bức tường.
Cả ngày đều bị cấm túc, thủ vệ ở cửa ngay cả cung nhân đến đưa thức ăn cũng không cho vào, chỉ để hộp thức ăn vào trong cửa, không thể nuốt nổi, vất vả lắm mới mua được đồ chiên trở về thì bị Hàn Diệp cướp mất, Từ Tấn trong lòng khó chịu, cả ngày không ăn gì.
"Hừ, ngươi nói cấm túc thì cấm sao? Chỉ với mấy tên vô dụng ngoài cửa cũng muốn ngăn cản bổn vương?" Từ Tấn bảo Ngô Dư ở lại tùy cơ ứng biến, y tự mình tránh các thủ vệ ngoài cửa, đến Thiên Lý Trì. Nghe nói cá koi ở Thiên Lý Trì vang danh thiên hạ, nhất vĩ thiên kim, đúng lúc bắt mấy con về làm đồ nhắm rượu.
Còn chưa đến nơi, Từ Tấn chợt nghe thấy tiếng động lạ truyền đến từ bụi cỏ xa xa, vội nín thở ngưng thần nấp sau gốc cây, cẩn thận lắng nghe, thanh âm lúc ẩn lúc hiện, hình như là tiếng người. Từ Tấn tò mò, lặng lẽ đến xem, lúc này tiếng động trong bụi cỏ càng lúc càng rõ ràng, là tiếng rên rỉ nũng nịu của một nữ tử, mơ hồ kèm theo tiếng thở dốc nặng nề của nam tử, đột nhiên nhìn thấy mỹ cảnh, khiến sắc mặt Từ Tấn nhất thời đỏ bừng, thầm nghĩ tên họ Hàn này thật sự thích dã chiến mà, chẳng trách các phi tần danh môn thục nữ không được sủng ái. Lần trước vô tình phá hỏng chuyện tốt của hắn liền bị cấm túc, lần này nếu lại phá hỏng nữa, phỏng chừng y thật sự sẽ bị giết người diệt khẩu. Nghĩ đến đây, Từ Tấn nhẹ nhàng lui ra ngoài, chuẩn bị trở lại Vọng Nguyệt Các.
Ra đến bậc thềm đá bên ngoài Thiên Lý Trì, Từ Tấn cảm thấy nghi hoặc, vừa rồi nghe thấy Hàn Diệp cũng rất được mà, chẳng lẽ mấy lời đồn kia đều là giả, không phải hắn không thể sao? Hay là... Hắn có sở thích đặc biệt, chỉ ở nơi hoang dã mới có thể? Đang nghĩ ngợi, Từ Tấn vô tình giẫm trúng một con mèo, con mèo kia giật mình, hét lên một tiếng rồi lao đi, tông thẳng vào Hàn Diệp và Lưu công công đang trên đường hồi cung.
Từ Tấn ngây ngốc nhìn Hàn Diệp, có chút mờ mịt, mới đó đã xong việc rồi?
Hàn Diệp nhìn thấy Từ Tấn cũng sửng sốt, lạnh giọng hỏi, "Ngươi làm gì ở đây?"
Từ Tấn thấy Hàn Diệp ăn mặc chỉnh tề, trong lòng cả kinh, vậy người trong bụi cỏ cạnh Thiên Lý Trì... Là ai?
Thấy Từ Tấn không trả lời, Hàn Diệp nhìn ra phía sau y, "Ngươi giấu thứ gì ở Thiên Lý Trì?"
"Ngươi đừng qua đó!" Từ Tấn hoàn hồn, vội ngăn lại. Loại chuyện này nếu như bị mọi người nhìn thấy, với tính cách của Hàn Diệp, chỉ sợ là tất cả mọi người, bao gồm cả y, đều đừng mong sống sót.
Hàn Diệp nhướng mày, "Ồ? Đúng thật là giấu giếm thứ gì à, người đâu, tìm cho ta!"
"Đợi đã!" Từ Tấn vội vàng ngăn thị vệ lại. "Bệ hạ, trong ao không có gì bất thường, nếu người thật sự muốn xem, chi bằng tiểu vương cùng người qua đó, thị vệ đông người, sợ là sẽ làm cá koi trong ao hoảng sợ!"
"Ngươi còn có lòng dạ lo cho cá koi? Tránh ra!" Hàn Diệp đẩy Từ Tấn ra, sải bước đến Thiên Lý Trì, "Người đâu, tìm cho ta!"
Vì thế, khi một nhóm thị vệ cầm đuốc, bao vây một đôi nam nữ mồ hồi nhễ nhại, điên loan đảo phượng, không ngừng rên rỉ trong bụi cỏ kia, Từ Tấn dường nhìn có thể nhìn thấy viên ngọc bích trên mão tử kim của Hàn Diệp tỏa ra lục quang lấp lánh, phản chiếu gương mặt hung tợn của hắn.
Từ Tấn và đôi nam nữ kia đều bị áp vào ngục.
Ngồi trên đống cỏ khô trong nhà lao, Từ Tấn cảm thấy y nhất định là xung khắc với Hàn Diệp, sao mà vừa nhìn thấy hắn thì không phải chuyện tốt lành gì, hơn nữa lần này bao nhiêu người chứng kiến Hàn Diệp bị cắm sừng, việc này hắn tuyệt đối không nhân từ, đến lúc đó giết người diệt khẩu, y sẽ chết nơi đất khách quê người... Nghĩ đến y chỉ mới đến thế giới này được có chừng ấy năm, còn chưa nếm hết rượu ngon, đi du ngoạn hết cảnh đẹp, ngay cả tay của nữ tử còn chưa được nắm, nếu cứ như vậy mà chết không minh bạch, thật là oan uổng quá.
Trong Cần Chính Điện, sắc mặt Hàn Diệp tối sầm, Lưu công công đứng bên cạnh run rẩy.
"Hắn cố ý dẫn trẫm đến bắt gian Hiền Phi, Hiền Phi là Nam Yên công chúa, hiện giờ tuy Đại Tĩnh ta đánh bại Ngu Quốc, nhưng nguyên khí đại thương, cần phải nghỉ ngơi lấy sức, thân nhân thiện lân, Nam Yên giáp Tĩnh, Ngu ở phía nam, nếu hai nước này kết minh, nhất định sẽ vây đánh mười hai thành Tây Nam của Đại Tĩnh ta, cho nên lúc này không thể trở mặt với Nam Yên." Hàn Diệp nheo mắt lại, "Trước mặt bao người, bắt gặp chuyện này, đây là muốn bức trẫm xử trí Hiền Phi, thật là một kế hay... Không thể ngờ được, đến cả phi tần trong hậu cung cũng nằm trong lòng bàn tay hắn."
"Bệ hạ bớt giận, có lẽ... Có lẽ chỉ là trùng hợp, chất tử kia vô tình gặp phải." Lưu công công thật sự lo lắng nếu cứ tiếp tục điều tra như vậy, đến cả lão ta cũng khó tránh khỏi liên can.
"Trùng hợp?" Hàn Diệp trừng mắt nhìn Lưu công công, "Vậy hắn nửa đêm trốn thủ vệ chạy đến Thiên Lý Trì làm gì? Bắt cá sao?"
"Bệ hạ bớt giận! Là lão nô ngu dốt! Mong bệ hạ thứ tội!" Lưu công công vội quỳ xuống, dập đầu tạ tội.
"Hậu cung có nhiều người như vậy, tìm manh mối ở đó không khác gì mò kim đáy biển." Hàn Diệp vân vê ngón tay, có chút đăm chiêu.
"Bệ hạ, hay là trực tiếp dụng hình với chất tử, để hắn khai ra nội ứng trong cung?" Lưu công công run rẩy đề nghị, còn chưa nói xong đã nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Hàn Diệp, lập tức dập đầu như giã tỏi, "Bệ hạ bớt giận! Lão nô nhất thời lỡ lời! Thỉnh bệ hạ bớt giận!"
"Ngươi để hắn mang gương mặt giống Cơ Phát chịu hình?" Hàn Diệp quay đầu nhìn về phía trước. "Nếu thật sự muốn dụng hình, phải lột gương mặt kia xuống trước đã."
Lưu công công nhìn Hàn Diệp, không khỏi rùng mình.
Lúc này, một nội giám đến báo cáo, trình lên một bức thư.
Trong thư là thông tin cửa tiệm kia từng tiếp xúc với những người trong cung gần đây, bởi vì kinh doanh phát đạt, người trong cung ghé qua có rất nhiều, mà tên thị vệ nằm trong số này, hôm qua đã mua mấy phần đưa đến chỗ Vương công công của Dịch Đình Cục.
"Dịch Đình Cục..." Hàn Diệp gõ vào dòng chữ trên lá thư, "Nhìn xem, quả nhiên đã động tay đến hậu cung của trẫm rồi, tìm tên Vương nội giám này đến đây, trẫm muốn đích thân thẩm vấn hắn ta."