"Tôi thương em là được, rồi một ngày em cũng hiểu lòng tôi thôi."

"Tiểu Hinh, tôi không ngại chờ đợi."

"..."

"Chú... chú nói gì thế, sến quá rồi đó."

Tiểu Hinh ngượng ngùng mắng một câu. Nhưng A Dương lại nhạy bén thấy được gò má ửng đỏ kia của cô, hắn nhận ra trong đoạn tình cảm này có lẽ hắn không cô đơn một mình rồi.

Chí Dương bật cười, tiếng cười giòn giã của hắn lọt vào tai cô, chọc cho cô muốn chửi thề.

Nhưng không được rồi, hôm nay cô mặc váy trước khi ra khỏi nhà đã thề với trời cao rằng hôm nay sẽ làm công chúa, thùy mị nết na.

Trịnh Chí Dương lái xe đến một khu vui chơi lớn nhất thành phố này, người người tấp nập đông như kiến. Hắn vừa xuống xe đã kéo tiểu Hinh lại gần mình tự nhiên mà nắm lấy tay cô.

Hắn gãi đầu, ngượng ngùng nói:

"Ở đây nhiều người quá, anh sợ em sẽ đi lạc..."

"Giả dối." Tiểu Hinh lầm bầm một câu nhưng cũng không tránh né.

Bàn tay anh ấm áp, lại to lớn bao lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, thích thú nhìn hai bàn tay dính lại với nhau trong tim như có dòng mật ngọt tràn về.

Chí Dương quay sang vờ như không thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, hắn hỏi:

"Em muốn chơi gì?"

"Trò nào kích thích chút đi ạ."

Chí Dương gật đầu, bảo cô ngoan ngoãn đứng yên ở đây còn mình thì đi mua vé, trò nào cũng mua hai vé để thử.

Lúc rời đi, hắn cho tay vào túi quần bộ dạng anh tuấn thu hút không ít ánh mắt của người đi đường. Hơi ấm cùng cảm giác mềm mại của tay cô vẫn còn lưu lại ở đây, hắn bên ngoài không tỏ vẻ gì nhưng thật ra bên trong ngại gần chết nhưng sợ sẽ mất hình tượng cho nên mới cô gắng kiềm chế cố tỏ ra là mình ổn, cool ngầu.

Nắm tay xong thật sự muốn ôm cô vào lòng, cơ thể nhỏ nhắn kia hắn đã muốn ôm từ lâu. Hôm nay nắm tay được rồi, hắn tin không lâu nữa sẽ được ôm thôi.

Xếp hàng chờ mua vé, Chí Dương chen chúc trong dòng người mới mua được, hắn mua hết tất cả trò nào mạo hiểm kích thích đúng như ý cô.

Cầm mấy tấm vé trò chơi trên tay, Chí Dương vừa xoay đầu ánh mắt liền bắt được thân ảnh của cô gái nào đó đứng ở phía xa xa, ngoan ngoãn, đáng yêu.

Hắn cong môi, chuẩn bị tiến tới chỗ tiểu Hinh lại không ngờ bị một người cản đường.

"Anh Chí Dương!"

"Đúng là anh rồi..."

Giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên, Chí Dương chợt giật mình cho đến khi chủ nhân của giọng nói đó xuất hiện hắn mới biết là ai.

Châu Mai cầm tay đứa nhỏ tầm 4 tuổi bước đến, cô cong môi cười ngọt ngào với hắn:

"Anh cũng đến khu vui chơi sao? Thật trùng hợp quá... vậy mà lần này gặp được anh ở đây."

Châu Mai tỏ ra bất ngờ khi thấy hắn, từ trên người cô tỏa ra một cảm giác mềm mại, ngọt ngào.

Người này chính là trợ lý của đối tác mà Trần Tuân từng hợp tác, lần đó vừa hay hắn cũng đi theo Trần Tuân cho nên mới biết đến. Châu Mai là người rất giỏi, được giám đốc bên đó trọng dụng.

Cô xinh đẹp, giỏi giang lại còn dịu dàng nhưng không phải mẫu người hắn thích, gu của hắn ở đằng kia kìa.

Nhớ đến gu, hắn liền liếc mắt nhìn về nơi nào đó vừa hay bắt gặp được ánh mắt hình viên đạn của tiểu Hinh.

Hắn khóc không ra nước mắt, vội vàng trả lời qua loa để rời đi:

"Ngại quá, bạn nhỏ nhà tôi đang đợi. Tôi phải đi trước, tạm biệt."

Không có lời hứa hẹn lần sau gặp mặt hay gì, Chí Dương này dứt khoát không muốn dính dáng đến Châu Mai.

Nhìn bộ dạng chạy trối chết của hắn, Châu Mai chợt có cảm giác hụt hẫng.

Cô thích hắn, từ cái ngày đầu tiên gặp mặt đã thích hắn rồi. Hắn đẹp trai lại còn rất đàn ông, lúc làm việc còn nghiêm túc, là mẫu người của cô. Châu Mai luyến tiếc nhìn theo, thấy hắn chạy đến chỗ một cô gái nhỏ đang đứng liền tặc lưỡi cảm thán.

"Hóa ra... anh thích loại cỏ non mơn mởn này."

Lắc đầu cười trừ, Châu Mai nắm tay cháu mình rời đi trong tiếc nuối.

Chí Dương chạy vội về chỗ cô, thấy gương mặt phụng phịu của cô liền bật cười, anh duỗi tay muốn véo má cô lại bị cô tránh đi, hờn dỗi nói.

"Đừng chạm vào... tôi sợ lây sự đào hoa của chú lắm."

"Anh có đào hoa đâu, đừng hiểu lầm." Chí Dương dở khóc dở cười đáp.

Thật là, đang vui vẻ đột nhiên lại có người xuất hiện cản trở.

Nhưng dù sao mồm miệng Chí Dương rất lợi hại, dỗ vài câu cô liền hết giận rồi.

"Thôi đừng giận, em biết anh chỉ thích cô bé đáng yêu ở trước mặt này thôi mà."

"Đừng giận nhé, ông chú này mua kem cho em ăn được không?"

"Em mà giận nữa là tôi ngồi đây ăn vạ cho mà xem."

Nói xong hắn thật sự có xu hướng muốn ngồi xuống ăn vạ giữa đường thật, tiểu Hinh vội vàng kéo hắn đứng lên bĩu môi nói:

"Hên cho chú là tôi đang vui đấy, chú mà loạng quạng là tôi bỏ về cho mà xem."

Chí Dương bật cười, hắn gật đầu liên tục thuận theo ý cô mà đáp:

"Được được, em là nhất... em là nóc nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play