Nguyên Tâm cười thầm hai tiếng trước sự dứt khoát này của A Thành. Không nghĩ tới khi hắn dính vào con quỷ tình yêu thì sẽ trở thành bộ dạng hấp tấp, vội vàng như vầy. Nguyên Tâm có thể nhìn ra, bây giờ hắn đang run rẩy, lo sợ.
Cho dù hắn cố kiềm nén và che dấu cũng không thể qua mắt được một pháp y như cô, hắn căn thẳng ngón tay ghim chặt vào lòng bàn tay được giấu sau lưng.
Đáng yêu thật!
"Anh... không sợ em sẽ đối xử với anh như hồi bé sao?"
Nguyên Tâm không nhanh không chậm hỏi một câu, đúng trọng tâm của sự việc, cũng là điều mà cô băng khoăn.
Hồi bé Nguyên Tâm đã để lại bóng đen trong lòng hắn, khiến hắn cho đến khi nghe tin hôn sự của hai người và gặp lại vẫn không cách nào chấp nhận được. Cô hơi lo, cũng cảm thấy phải giải quyết vấn đề cũ rồi mới tính chuyện tương lai được.
Lữ Thế Thành ngẩn người, hắn nhìn cô trong mắt không nhìn ra được cảm xúc nào, nhìn một lúc Thế Thành liền nhếch môi cười, hắn lắc đầu đáp:
"Sao có thể!"
"Hồi bé đúng là sợ thật, nhưng lớn rồi nó lại khác..."
Nếu bây giờ tính cách cô như lúc trước, hoạt bát vui vẻ, vồ vập, manh động có lẽ Thế Thành sẽ rất thích thú, hắn bây giờ đã lớn làm sao có thể bị ảnh hưởng bởi những trò đùa vặt vãnh của cô được. Hắn cũng chỉ mong Nguyên Tâm có thể như trước, không e dè hay phải suy nghĩ bất cứ điều gì khi ở cạnh hắn.
Cuộc sống của hắn đã quá nhạt nhẽo, từ khi thành niên cho đến tận bây giờ A Thành đối với mọi việc chỉ có hờ hững và lạnh nhạt. Cho nên nếu Nguyên Tâm có thể là chính mình thì có khi hắn sẽ không còn nhạt nhẽo như trước, cuộc sống của hắn sẽ không chỉ có một màu nữa.
Thế Thành thật sự muốn nói ra, nhưng chẳng biết diễn tả bằng cách nào vì hắn chưa có kinh nghiệm.
"Haha..."
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng cười, âm thanh mềm mại dễ nghe. Trái tim hắn bất giác rung động, ngẩng mặt lên nhìn, phía trước đột nhiên tối sầm tầm nhìn của hắn bị một bàn tay che kín, trên môi xuất hiện một cảm giác mềm mại.
"!!!"
Cơ thể Thế Thành cứng đờ, trong giây lát không biết chuyện gì xảy ra. Sau khi hồi phục tinh thần hắn mới nhận ra là cô đang hôn hắn, môi chạm môi.
Cô hôn hắn!
Đôi môi mềm mại áp lên, chỉ là áp lên không có hành động gì tiếp theo nhưng như vậy cũng để khiến cho cả hai thẹn thùng đến đỏ mặt rồi.
Nhận thấy Nguyên Tâm sắp rời đi, bản chất đàn ông trong người hắn trỗi dậy một tay ôm lấy eo cô kéo sát lại gần mình một tay giữ chặt gáy cô không cho cô chạy thoát.
Nụ hôn lại được kéo dài nhưng không chỉ dừng ở đó, đầu lưỡi A Thành vươn ra bá đạo tách hai hàm của Nguyên Tâm ra đẩy chiếc lưỡi không xương mềm mại vào bên trong. Hắn càng quét khắp ngõ ngách, tìm kiếm rồi quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh đang trốn tránh ở một góc nhỏ.
Nguyên Tâm mở to hai mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc cô không ngờ A Thành sẽ hôn mình, với tính cách của hắn cô còn nghĩ hắn sẽ đẩy mình ra nữa cơ đấy. Rất nhanh Nguyên Tâm đã đáp lại hắn vòng tay qua cổ hắn nhiệt tình đáp lại. Cô ngay lần đầu tiên khi nhận ra mình vẫn còn cảm giác với hắn đã muốn tiến lên chà đạp, cưỡng hôn hắn rồi.
Thật tuyêt!
Hô hấp cả hai dồn dập, bàn tay hắn bắt đầu không an phận di chuyển tới lui trên lưng cô vuốt ve đầy cưng chiều, môi lưỡi dây dưa không dứt phát ra tiếng 'chẹp chẹp' xấu hổ, nhiệt độ trong căn phòng thoáng chốc trở nên nóng bừng.
Cho đến khi A Thành cảm nhận được Nguyên Tâm không còn chút sức lực nào nữa mềm nhũn trong vòng tay hắn thì mới chịu buông ra trên môi còn kéo theo sợi chỉ bạc nối liền giữa hai người. Ánh mắt Nguyên Tâm ngập nước, gò má ửng đỏ vừa đáng yêu vừa quyến rũ động lòng người.
Khoé môi Thế Thành cong lên nhịn không được mà cúi xuống cắn một ngụm lên cánh môi bị chính mình làm cho sưng đỏ. Nguyên Tâm bị cắn khẽ 'ưm' một tiếng hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn nhưng trên môi lại ẩn ẩn nụ cười.
Bất ngờ nhào vào lòng hắn, Thế Thành không kịp chuẩn bị liền ôm cô ngã xuống giường. Không khí xấu hổ cùng mờ ám đột ngột bao trùm lên hai người, Nguyên Tâm rúc đầu vào ngực hắn cười khúc khích.
Tránh làm cho hắn ngượng ngùng, cô liền nói một câu:
"Em đã muốn hôn anh từ lâu."
Như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tinh quang lập tức loé sáng cô ngẩng mặt lên híp mắt nhìn hắn lạnh nhạt hỏi một câu thái độ thay đổi nhanh đến mức khiến hắn trở tay không kịp.
"Anh đã từng có bạn gái à?"
"???"
Hắn ngơ ra, phải mất một lúc mới tiêu hoá xong câu hỏi kia của cô. A Thành bật cười, xoa xoa lưng cô rồi đáp:
"Đến cả năm tay ai cũng chưa... thì làm sao có bạn gái được."
"Nguyên Tâm... em là người đầu tiên."
Cô mím môi liếc nhìn hắn trên mặt hiện lên nghi hoặc, cuối cùng nói ra thắc mắc trong lòng:
"Vậy sao anh hôn giỏi vậy?"
Một câu hỏi khiến Thế Thành có chút xấu hổ, hắn cũng không biết vì sao mình có thể hôn được như vậy, có thể là do bản năng cũng có thể là...
"Có lẽ người anh hôn là em cho nên mới tốt như vậy."
"Ừm... chắc chắn là vì em."
Nguyên Tâm bị hắn chọc cho cười, ở trên ngực hắn liên tục quấy rối vạt áo phía trước bị cô làm cho nhăn nhúm thành một đoạn. Thế Thành bắt lấy cánh tay hư hỏng của cô lại, cúi thấp đầu xuống nhếch môi cười nói một câu:
"Còn quậy nữa thì đừng trách anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT