Cái hộp trên giường hộp là loại bình thường hơn cả những cái hộp bình thường. Trương Manh nhìn một lúc, trong lòng vừa thấp thỏm vừa tò mò mở ra.

Bên trong là một con sâu màu trắng xen lẫn xanh lá cây, cô nhìn một lúc, thấy từ khi mở hộp đến bây giờ nó vẫn không hề nhúc nhích, Trương Manh tò mò duỗi tay sờ, thế mà lại mềm mềm, còn hơi lạnh.

Cô bắt nó lên lòng bàn tay, nâng lên xem một lúc, hiện tại Trương Manh càng xác định thứ này là một con sâu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng nó đã ngủ rồi, hoàn toàn không hề nhúc nhích.

Đúng lúc này, đột nhiên trong đầu cô nhớ tới câu nói trước khi đi của ông nội Miêu, muốn cô đút máu của mình cho con sâu này.

Trương Manh hơi do dự, bước xuống giường, cầm một cái kéo trên bàn nghiến răng tàn nhẫn đâm vào trong da thịt, một hai giọt máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay cô.

Để không lãng phí máu đầu ngón tay của mình, Trương Manh nhanh chóng nhỏ giọt máu đầu tiên bên miệng con sâu kia lúc giọt máu mới rơi xuống.

Sau đó trước mắt cô đã xảy một chuyện kỳ lạ, con sâu kia mới vừa rồi còn đang ngủ say, đột nhiên bắt đầu chuyển động, cơ thể chậm rãi ngọ nguậy từng chút một khiến người khác nhìn vào không khỏi nổi da gà hết cả người.

Trong phòng truyền âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Trương Manh quay đầu tìm một vòng, phát hiện là cái túi cô để trên bàn lúc tối rơi xuống đất, hơn nữa hiện tại cái túi kia còn đang không ngừng nhích tới nhích lui.

Cô xuống giường đem cầm túi lên, phát hiện anh linh bên trong túi đang nóng nảy đụng vào túi.

“Chị ơi, thả em ra đi, em sợ.” Lúc Trương Manh nhìn vào trong túi, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói chuyện của trẻ con.

Trong phòng bất thình lình truyền đến tiếng nói, cho dù là ai đều sẽ bị dọa sợ không nhẹ, Trương Manh cũng không ngoại lệ, suýt chút nữa đã ném văng cái túi to trên tay ra ngoài.

Cũng may cuối cùng cô vẫn kiềm chế lại được, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái túi: “Em là anh linh kia à? Là em đang nói chuyện?”

Không lâu sau khi cô vừa hỏi xong, trong túi lại truyền đến tiếng nói của trẻ em: “Đúng vậy, em chính là anh linh kia, chị ơi, em khó chịu quá, chị thả em ra có được không, em sắp không chịu nổi nữa rồi, cảm giác như sắp hồn phi phách tán.”

Tiếng nói vừa dừng lại, bên trong lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của trẻ con.

Trong lòng Trương Manh vốn không phải tàn nhẫn, cô nghe thấy tiếng kêu thảm của trẻ con như vậy, bị dọa đến mức đầu óc ngơ ngác, không hề suy nghĩ đã mở túi ra.

Lúc vừa mới thả lỏng túi, rõ ràng cô cảm giác được có một luồng ánh sáng trắng bay ra từ bên trong.

Ngay sau đó một em bé giống như mới tập đi đang đứng ở trên mặt đất.

“Đau quá, em đầu đau quá, chị ơi, trong phòng chị có thứ gì thế, khiến đầu em đau quá.” Anh linh ôm đầu đau lăn lộn trên mặt đất.

Trương Manh bị dáng vẻ này của nó dạng này dọa sợ đến luống cuống tay chân: “Chị không có làm gì cả, em đừng dọa chị sợ, rốt cuộc em bị sao vậy?”

Ngay lúc cô ngồi xổm xuống xem xét rốt cuộc anh linh này bị làm sao thì một thứ màu trắng nhảy qua trước mặt cô, rơi vào trên người anh linh.

Đứa trẻ lại lăn lộn kêu la thảm thiết hơn, dùng sức va chạm cơ thể với mặt đất, miệng thì kêu lớn: “Chị ơi, em đau quá, chị cứu em với, mau lấy cổ trùng thực hồn này ra đi, em sợ, em sợ.”

Trương Manh thấy vậy mới biết hóa ra nguyên nhân là do con sâu cô vừa mới lấy ra khỏi hộp kia, cô bị dọa sợ nhanh chóng bắt lại con sâu trên người đứa trẻ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Không lâu sau, anh linh trên mặt đất mới yếu ớt bò dậy, nét mặt còn mang theo vẻ sợ hãi nhìn lướt qua con sâu trên tay cô.

“Em ổn chứ!” Nhìn đứa bé mới khoảng một tuổi loạng choạng đứng dậy, Trương Manh hơi không đành lòng, vội vàng quay mặt sang nơi khác, tránh khỏi mềm lòng đi lên đỡ người ta.

“Chị ơi.” Vẻ mặt bé anh linh đầy tủi thân nhìn Trương Manh, cô hít sâu một hơi, dặn bản thân nhất thiết phải cẩn thận, cảnh cáo chính mình phải nhớ kỹ đứa trẻ trước mắt này là anh linh luôn mang theo oán khí.

“Em có chuyện gì thì nói đi, đừng kêu nữa, chị nói cho em biết, cho dù em gọi chị là chị bao nhiêu lần thì chị cũng sẽ không để em đi làm hại người khác đâu.” Trương Manh kiên định nhìn nó.

Anh linh khổ sở cúi đầu: “Chị, em sẽ không báo thù nữa, em trả lại trên người phụ nữ kia đã thấy đủ rồi.”

Nghe xong những lời này, Trương Manh ngẩng đầu lên, phát hiện lần này anh linh đi ra, dáng vẻ không kinh khủng như trước kia nữa.

“Vậy bây giờ em muốn làm gì , có muốn chị đưa em đi đầu thai không, kiếp trước em chưa hề ra ngoài nhìn cảnh đời, hiện tại đầu thai thật tốt, quan sát thế giới đặc sắc bên ngoài.”

“Không cần, em không đi đầu thai, chị, em muốn… em muốn đi theo chị, có được không ạ?”

Bé anh linh dùng biểu cảm tha thiết trông mong nhìn chằm chằm cô, bị một anh linh nhìn như vậy khiến cả người Trương Manh lạnh run, mỉm cười ngượng ngùng từ chối: “Đừng, em là linh thể, chị là con người, em đi theo chị làm gì? Em nghe chị nói, chị bảo quỷ sai của âm phủ tìm cho em một nhà thật tốt, em đầu thai vào đó không tốt hơn sao?”

“Nhưng em không nỡ rời bỏ chị mà.” Bé anh linh cắn môi, vẻ mặt không nỡ nhìn cô.

Thấy tên nhóc này khuyên nhủ như thế nào cũng không được, Trương Manh sốt ruột: “Ha ha, chị nói nhóc con nhà em sao lại bướng bỉnh thế.”

Bé anh linh cười ha ha, đột nhiên cái chân vừa ngắn vừa nhỏ dừng lại, nhìn con sâu cô đang nắm trong tay, trên khuôn mặt trẻ con hiện lên biểu cảm đầy hoảng sợ: “Chị, trên tay chị là cổ trùng thực hồn, rất lợi đó, chị cất kỹ nó đi được không? Em sợ.”

Trương Manh cúi đầu liếc mắt nhìn con sâu trên tay mình, lúc này mới biết con sâu này có một cái tên khí phách như vậy.

“Em nói nó là cổ trùng thực hồn?”

Bé anh linh dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, khắc tinh lớn nhất của linh thể bọn em chính là nó, chị, sao chị lại có được thứ này?”

Trương Manh nhíu mày nhìn thứ trong tay, trong lòng không hề nghĩ tới ông nội Miêu đưa một thứ tốt như vậy cho cô.

“Chị.” Bé anh linh thấy Trương Manh không trả lời, nhỏ giọng gọi cô.

Trương Manh lấy lại tinh thần: “Người khác đưa.”

“Bây giờ làm gì với thứ này đây, giống như đồ sống, thả lại vào hộp sẽ không bị nghẹn chết đó chứ?” Hiện tại Trương Manh hơi hối hận đã dùng máu kích hoạt con sâu này.

Cô vừa nói xong, đột nhiên cổ trùng thực hồn ở trên tay cô lại biến thành dáng vẻ không nhúc nhích, càng kỳ lạ hơn là ở trong miệng nó bỗng nhiều hơn một sợi tơ.

“Ủa, thứ này còn có thể nhả tơ à?” Trương Manh kéo sợi tơ nó nhổ ra, phát hiện kéo như thế nào cũng không đứt.

Bé anh linh đứng bên cạnh nhìn cô đầy xem thường, chẳng qua vì sợ hãi khắc tinh nên đành phải đứng cách ra thật xa nhắc nhở cô: “Chị, ý của cổ trùng thực hồn này là để chị mang lên tay.”

Nghe thấy lời nhắc nhở của bé anh linh, đột nhiên Trương Manh phát hiện hình dáng sợi tơ con sâu này nhổ ra giống như sợi dây đeo.

“Ha ha, hóa ra là ý này, con sâu này còn rất thông minh đấy, thế mà lại nghĩ cho chị một cách tốt như vậy.” Trương Manh vui vẻ đeo lên tay.

Khoan hãy nói, khi đeo lên tay giống y như đang đeo một chuỗi vòng gắn đá, cho dù là ai cũng không thể nghĩ ra thứ cô đeo trên tay là cổ trùng thực hồn có thể ăn được linh thể.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play