Bà nội Trương nhìn ông lão Miêu không đứng đắn này, kéo tay cô đi về phía trước: "Manh Nhi, đây là bạn tốt của ông nội cháu, cháu gọi ông nội Miêu là được."
Trương Manh quan sát ông lão lôi thôi trước mặt mình từ trên xuống dưới, không cam lòng kêu ông lão một tiếng: "Ông nội Miêu."
Tất nhiên là ông lão Miêu nhìn ra cô bé trước mặt này không bằng lòng gọi mình là ông. Có điều ông lão là ai chứ, đã sống quãng thời gian khá lâu của một đời người rồi, sao lại để ý điều này chứ.
"Được, được."
Ông lão Miêu cười xong thì nhìn về phía bà nội Trương bên này: "Chị dâu, chị gọi tôi tới nói là có chuyện muốn lão đầu tôi giúp đỡ, không phải là chuyện của cô cháu gái này chứ!"
Bà nội Trương thả lỏng tay của Trương Manh ra: "Đi, lấy cho ông Miêu của cháu một bộ chén đũa."
Trương Manh gật đầu một cái, lúc đi đến cửa thì ông lão Miêu gọi cô: "Cô bé, lúc cầm chén đũa nhớ cầm theo một chén to, ông lão ta ăn hơi nhiều."
Trương Manh nhếch chiếc miệng nhỏ nhắn, xoay người đi ra khỏi phòng. Ông lão Miêu nhìn thấy gương mặt quỷ quái kia của cô lại không hề giận mà còn cười.
Bà nội Trương cười theo: "Đứa bé này bị bà lão tôi chiều hư rồi. Miêu lão đầu, cậu đừng trách con bé."
Ông lão Miêu hào phóng khoát tay nói: "Trách gì chứ, con bé cũng coi như là cháu gái của tôi mà. Tôi trách con bé làm gì."
Đột nhiên ông lão Miêu nhìn thấy Tiểu Trương Đào đang ăn cơm ở trên bàn, ồ lên một tiếng. Bà nội Trương nhìn theo hướng của ông lão, thấy ông lão đang nhìn cháu mình, căng thẳng hỏi: "Miêu lão đầu, cậu ồ cái gì, cháu tôi có vấn đề gì sao?"
Ông lão Miêu sờ cằm một lúc rồi đi tới bên cạnh Tiểu Trương Đào nhìn trái nhìn phải nhìn một hồi: "Chị dâu, thì ra là đứa cháu trai này của chị có chuyện. Có điều bây giờ không sao rồi, hơn nữa tôi cũng không nhìn ra được số mệnh của thằng bé sau này sẽ như thế nào."
Ông lão nhìn thấy số mệnh của thằng bé là chết yểu, nhưng bây giờ số mệnh này lại được người khác thay đổi rồi.
Ông lão Miêu ngay lập tức hỏi bà nội Trương: "Chị dâu, khoảng thời gian này có phải cháu trai chị gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
Bà nội Trương suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ đùi nói: "Cậu đúng là thần tiên, có một việc thiếu chút nữa khiến thằng bé này mất mạng, thật may chị của thằng bé đã cứu được nó."
Ông lão Miêu gật đầu một cái: "Thảo nào." Vừa nói, ánh mắt ông lão vừa nhìn về phía cô gái đang đi tới đây. Ánh mắt ông lão khẽ híp một cái.
Lúc Trương Manh cầm một bát tô và một đôi đũa đi vào thì nhanh chóng phát hiện ông lão lôi thôi vẫn đang nhìn cô.
Ông lão Miêu không khách khí giật lấy chiếc chén rỗng trong tay cô, tự ngồi xuống ăn: "Đã lâu rồi chưa ăn cơm nhà thơm như vậy, rất ngon."
Ông lão Miêu ăn một miếng cơm một miếng rau, miệng nói không ngừng.
Bà nội Trương nhìn ông lão ăn, đợi đến lúc ông lão ăn gần no, lúc này bà ấy mới nói nguyên nhân mình gọi ông lão tới.
"Chị bảo tôi nhận con bé này làm đồ đệ?" Ông lão Miêu nghe xong, suýt chút nữa phun thức ăn trong miệng ra.
"Bà nội, cháu không muốn ai làm sư phụ mình, một mình cháu vẫn rất tốt." Trương Manh hoài nghi liếc mắt nhìn ông lão Miêu lôi thôi này.
Ông lão Miêu cười ha ha một tiếng: "Chị dâu, cô cháu gái này của chị e là tôi không nhận nổi làm đồ đệ của mình. Có điều ngược lại tôi có thể dạy con bé một chút bản lĩnh, nhưng chuyện nhận đồ đệ thì chị đừng làm khó tôi nữa. Tôi không thể nhận con bé được."
Việc này chỉ cần nhìn qua ông lão cũng có thể nhận ra được.
Con bé này ấy à, ngay cả ông lão cũng không nhìn ra được tương lai sau này. Bà nội Trương khẽ nhíu mày một cái: "Miêu lão đầu, cậu không giúp tôi một tay thật sao?"
Sự khó xử lập tức hiện lên khuôn mặt của ông lão Miêu: "Chị dâu, chị tha cho tôi đi, tôi thật sự không thể nhận. Cô cháu gái này của chị, tôi chỉ có thể nói với chị là tôi cũng không nhìn ra được tương lai sau này của nó. Chuyện này chỉ có hai khả năng, một chính là cô cháu gái này của chị là quỷ, nhưng rõ ràng con bé là người. Thứ hai chính là sau này con bé sẽ có vận may lớn, tôi không phải là người có thể dạy bảo con bé được."
Trương Manh vừa ăn vừa nghe ông lão nói, trong lòng kinh sợ ông lão nhìn có vẻ lôi thôi nhưng lại có bản lĩnh này.
Bà nội Trương vẫn rất tin tưởng người bạn tốt như vong hồn trong nhà mình này. Bà ấy từng nghe vong hồn nhà mình nói, ông lão Miêu này là một đại sư cổ trùng ngoài ra còn có duyên với Đạo phật.
"Vậy nếu cậu đã không thể nhận con bé làm đồ đệ, vậy nếu như sau này cháu gái tôi làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, chúng tôi sẽ đẩy cái năng lực này lên trên người cậu. Bên ngoài con bé là đồ đệ của cậu, cậu che chở cho con bé. Cậu xem có được hay không?"
Khuôn mặt của bà nội Trương không có chút biểu cảm thương lượng nào nhìn ông lão Miêu. Ông lão Miêu đang ăn cơm thì buông đũa xuống, liếc mắt nhìn Trương Manh ngồi đối diện, vui vẻ gật đầu một cái: "Được."
Mặc dù không thể làm thầy trò thật nhưng có một đồ đệ giả lợi hại như vậy, người làm sư phụ như ông lão vẫn rất là oai phong.
Cơm no rượu say rồi, ông lão Miêu đứng lên, phủi đất bụi trên người xuống. Đột nhiên ông lão móc một cái ống tre ra từ trên người mình đưa tới trước mặt Trương Manh: "Cô bé, mặc dù chúng ta không phải thầy trò thật, nhưng nể tình cháu ở trước mặt người ngoài vẫn phải gọi ông một tiếng sư phụ. Sư phụ tặng cho con một vật, cất cẩn thận, lát nữa cháu trích một chút máu ở trên ngón tay rồi nhỏ vào đó, sau này nó sẽ nghe theo cháu. Nói cho cháu biết, đồ này của ông là đồ tốt đó, nó không chỉ giúp cháu đối phó với những thứ đó mà còn có thể giúp cháu chống lại mọi loại độc tố."
Trương Manh nửa tin nửa ngờ cất đồ đi. Tặng xong vật này, ông lão Miêu giống như lúc mình tới vậy, biến mất một cách thần bí.
Ngắm nhìn ngôi nhà yên bình đã trở về trạng thái ban đầu, Trương Manh tìm thấy bà nội Trương .
Bà nội Trương đang ở trong phòng vá quần áo thấy cháu gái đang đứng ở cửa: "Vào đi."
Trương Manh mím môi, nhấc chân đi vào, đứng ở trước mặt bà ấy: "Bà nội, tại sao bà lại quen ông lão Miêu đó vậy!"
Bà nội Trương ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện tia tưởng nhớ: "Ông ấy à, là một người bạn thân của ông nội cháu. Cháu đừng trông ông ấy lôi thôi nhưng bản lĩnh rất lớn đó, đáng tiếc ông ấy không thể nhận cháu làm đồ đệ."
Đột nhiên bà nội Trương nhìn về phía cô: "Manh Nhi, bà nội biết, bà không thể ngăn cản cháu đi làm những chuyện kia. Nhưng bà nội chỉ muốn cháu luôn bình an."
Trong lòng Trương Manh đau xót, cô biết ở trong lòng bà nội, cô và Tiểu Đào đều là người thân duy nhất ở trên đời này của bà nội.
"Bà nội, cháu sẽ bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ bảo vệ bà và Tiểu Đào. Đời này, cháu sẽ không để cho hai người rời bỏ cháu, một nhà ba người chúng ta sống một cuộc sống hạnh phúc."
"Đứa nhỏ ngốc, cái gì mà một nhà ba người, là một nhà bốn người, đừng có quên Tiểu Cố chứ."
Trương Manh bĩu môi: "Bà nội, sao bà cứ nhớ đến anh ấy thế, rốt cuộc cháu là cháu gái của bà hay anh ấy là cháu trai của bà."
Bà nội Trương cười ha ha một tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục vá quần áo: "Đây là bà yêu chim yêu cả lồng."
Buổi tối Trương Manh nằm ở trên giường nhớ lại ống tre ông lão Miêu cho lúc sắp rời đi.
Cô lăn qua lăn lại rồi lập tức từ trên giường bật dậy, lấy cái ống tre ở gần đó lên giường xem cẩn thận.
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT