Bé anh linh vẫn đứng ở phía xa như cũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tội nghiệp nhìn Trương Manh: “Chị, em giúp chị một việc lớn như vậy, có phải chị nên đối xử với em thật tốt không?”
Trương Manh thu lại ánh mắt trên tay, nhìn về phía bé anh linh cách đó không xa, tốt bụng khuyên nhủ lần nữa: “Vì sao em không muốn đi đầu thai? Đi theo chị chẳng có gì tốt, chị là con người, không thể giúp đỡ em cái gì cả.”
“Không, chị có thể. Chị, kể từ khi em bắt đầu đi bên cạnh chị, em đã ngửi thấy được mùi hương rất thơm rất trên người chị, hương thơm này khiến em cảm thấy thoải mái, em chỉ biết là mình muốn tiếp tục đi theo chị, chắc chắn sẽ không sai.”
Trương Manh nghe nó nhắc đến mùi hương trên người mình hai lần, không nhịn được tò mò cúi đầu xuống ngửi cơ thể mình thì lập tức nhíu mày, cô chỉ ngửi được mùi mồ hôi thôi, làm gì có hương thơm nào.
“Chị ơi, có được không?” Bé anh linh kéo dài giọng nói trẻ con tiếp tục cầu xin.
Nghe một đứa trẻ nhìn qua chỉ như mới vừa tập đi cầu xin mình, Trương Manh thật sự không thể nhẫn tâm được: “Được rồi, em đi theo chị đi, chỉ cần đến lúc đó em đừng hối hận là được.”
“Không hối hận, không hối hận, cảm ơn chị, chị đối xử với Tiểu Bảo thật tốt.”
Trương Manh ngẩng đầu nhìn về phía nó: “Em gọi là Tiểu Bảo à?”
Nhóc con lập tức đổi sắc mặt, bày ra vẻ đau lòng: “Cái tên này là em tự mình lấy.”
Trương Manh không nhìn nổi người khác đau lòng, vội vàng cắt ngang: “Ha ha, rất dễ nghe, về sau chị sẽ gọi em là Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo nhếch miệng cười, lập tức biến thành một luồng ánh sáng trắng bay vào miếng ngọc bội trên cổ Trương Manh.
Trong phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh, Trương Manh nhìn ngọc bội trên cổ, lại liếc qua sợi dây đeo trên cổ tay, đến bây giờ trong lòng vẫn không thể tin được hôm nay thế mà lại xảy ra nhiều chuyến khiến người ta khó tưởng tượng như vậy.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày Trương Manh nhận tiền lương.
Hôm nay, cô thức dậy rất sớm, định đi lên thị trấn sớm một chút. Ai ngờ cô vừa mới ăn bữa sáng xong, đang chuẩn bị lên đường thì có người đến sớm hơn cả cô.
Nhìn hai vị đứng ở cửa, Trương Manh sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng mời người ta vào nhà.
“Đồng chí Trương, nhà cô khó tìm thật đấy, tôi và Phượng Tam phải tìm hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm đến nơi này.” Vừa ngồi xuống, Đồng Ngũ đã kể khổ với Trương Manh đoạn đường này bọn họ cực khổ như thế nào.
Trương Manh nghe vậy thì hơi xấu hổ, thỉnh thoảng còn hạ mình xin lỗi.
Phượng Tam không vui trừng mắt nhìn Đồng Ngũ chuẩn bị kể khổ: “Ngậm miệng lại cho tôi.”
Đồng Ngũ ngay lập tức ngậm miệng, hơi sợ hãi liếc mắt nhìn Phượng Tam, ngượng ngùng uống nước.
Phượng Tam nhìn về phía Trương Manh: “Đây là tiền lương của em, bọn chị đã lấy giúp em.”
Trương Manh ngại ngùng mỉm cười với cô ấy, nhận lấy phong thư trên tay cô ấy, khá dày, xem ra bên trong có không ít thứ.
“Lần này bọn chị đến đây là để thông báo với em, trong tổ chức đã có nhiệm vụ, hôm nay em chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Phượng Tam thấy cô nhận lấy thì nói tiếp.
Trương Manh sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ngày mai phải đi rồi hả?”
Phượng Tam gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai sẽ lên đường, em thu xếp đi, lần này ra ngoài có thể sẽ hơi lâu.” Nói xong, Phượng Tam đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Đồng Ngũ đây sửng sốt nhìn dáng vẻ cứ như vậy đã chuẩn bị rời đi của đồng đội, nhanh chóng đứng dậy nói với bóng lưng của Phượng Tam: “Chúng ta cứ rời đi như thế này à, không ở lại ăn bữa cơm rồi mới về hả?”
“Anh muốn ăn thì tự mình ăn đi, chỉ cần anh không sợ lão đại là được.” Phượng Tam đi phía trước không quay đầu ném ra những lời này.
Cả người Đồng Ngũ run lên, nghĩ đến khuôn mặt không có cảm xúc của lão đại, ngay lập tức thấy không thoải mái khắp người: “Vậy thôi đi, tôi vẫn nên trở về ăn.” Anh ta nói xong, lên tiếng chào hỏi Trương Manh: “Đồng chí Trương, mai gặp lại nhé.” Sau đó nhanh chóng đuổi theo bóng dáng phía trước.
Nhìn phong thư thật dày trên tay, tâm trạng vui vẻ vừa rồi bởi vì chuyện ngày mai phải rời đi làm nhiệm vụ đã biến mất.
Cô mở phong thư ra, bên trong là nhân dân tệ rất dày, ở bên dưới còn có các loại phiếu, có đường phiếu, phiếu thịt vân vân..., tóm lại ở chỗ này đều có phiếu của những thứ có thể mua được.
Nhìn mấy thứ này, xem như trong lòng Trương Manh có một chút gửi gắm, ít nhất sau khi cô rời đi, bà nội và em trai ở nhà sẽ không phải chịu đói nữa.
Buổi trưa, Trương Manh nói chuyện ngày mai cô muốn đi ra ngoài cho bà nội Trương.
Hành động ăn cơm của bà nội Trương hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục ăn, làm như vừa nãy không có việc gì. Chẳng qua động tác của bà ấy đã chậm hơn rất nhiều: “Bà nội không ngăn cản cháu đi ra ngoài, chỉ cần cháu cẩn thận là được, bình an trở về cho bà nội, có nghe chưa?”
“Khóc cái gì mà khóc, đứa nhỏ ngốc, cháu phải vui vẻ mới đúng, hiện tại cháu đang làm việc cho nhà nước, phải tự hào lên.” Mới nói mấy câu, đột nhiên bà nội Trương vỗ đùi, sốt ruột hỏi Trương Manh: “Không xong rồi, cháu định đi ra ngoài trong bao lâu vậy, chuyện kết hôn của cháu và Tiểu Cố phải làm sao bây giờ?”
Trương Manh nhẹ nhàng ho một tiếng, mặt mày ửng hồng nói: “Bà nội, cháu đã xem xét trước chuyện này rồi, cháu sẽ cố gắng trở về trước lúc đó.”
Lúc này bà nội Trương mới thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt.”
Buổi chiều, vì ngày mai có nhiệm vụ nên Trương Manh ở nhà vẽ rất nhiều lá bùa, rồi xem vài trang quyển sách Cố Minh Đài đưa cho cô lúc trước, học vài chiêu ở trên đó rồi mới yên tâm nằm xuống giường ngủ một giấc.
Trời mới tờ mờ sáng, cổng lớn nhà họ Trương đã bị người ta gõ vang, Trương Manh đã chuẩn bị từ lâu vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức đeo ba lô đã chuẩn bị xong từ trước lên người rồi đi ra ngoài.
Mở cửa, một chiếc xe quân dụng dừng lại trước cửa nhà, ngồi trên xe là sáu người cô thấy ở tổ chức lúc trước.
“Lên đây đi.” Phượng Tam thấy cô ngơ ngác đứng ở cửa xe thì lập tức vươn một bàn tay về phía cô.
Trương Manh lấy lại tinh thần, ngượng ngùng mỉm cười với sáu người bọn họ, nhanh chóng nắm bàn tay duỗi ra của Phượng Tam, mượn lực bước lên xe.
Chiếc xe quân dụng rất nhanh rời khỏi thôn Trương Gia dưới tình huống không có người nào phát hiện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, một tia ánh mặt trời từ bên ngoài xe chiếu xạ vào trong, kích thích Trương Manh ngủ thiếp đi một lúc tỉnh lại.
Cô mở mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng loáng thoáng đoán được hiện tại bọn họ đã đi ra khỏi thị trấn.
“Tỉnh rồi à, có muốn ăn chút gì không?” Lúc Trương Manh đang nhìn ra bên ngoài, đột nhiên một cái bánh bao xuất hiện ở trước mặt cô.
Dọc theo cái tay cầm bánh bao tay nhìn lên trên, cô mới thấy rõ người đưa bánh bao cho cô là Phượng Tam.
“Cảm ơn.” Bụng thật sự hơi đói nên Trương Manh cũng không khách khí nhận lấy.
Phượng Tam cắn bánh bao, nhìn cô không nói gì.
Chiếc xe cứ như thế chạy băng băng ở trên đường.
Ngồi ở trên xe, Trương Manh không biết bản thân đã ngồi trong này được bao lâu, chỉ thấy rõ sắc trời bên ngoài từ sáng biến thành tối, rồi lại luân phiên thay đổi mấy lần thì cuối cùng chiếc xe cô ngồi cũng dừng lại.
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT