Hoàng Thanh Thiên lại kiêu ngạo hừ một cái, ánh mắt bất mãn lướt qua Cố Minh Đài.

Cố Minh Đài dĩ nhiên là nghe ra con chồn tinh lông vàng này đang nói xấu anh, chỉ là anh nghe không hiểu.

Anh vẫn luôn biết rằng người phụ nữ anh để ý là người có phúc, chỉ là anh không ngờ cô có phúc lớn như vậy. Ở bên cạnh có có một con chồn tinh lông vàng có tu vi cao như vậy đi theo bảo vệ.

Bữa cơm tối này là bà nội Trương chiêu đãi cháu rể tương lai một cách long trọng, hầm cả con thỏ rừng Hoàng Thanh Thiên mang về kia lên, một nhà bốn người ngồi trên bàn ăn miệng dính đầy mỡ. Chồn tinh lông vàng vốn là công thần bắt được thỏ rừng nhưng chỉ có thể bị bà nội Trương sắp xếp ngồi ăn nội tạng của con thỏ rừng ở một góc.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Cố Minh Đài nói với bà nội Trương một tiếng rằng sau này nếu có thời gian thì chắc chắn sẽ đến. Sau đó Trương Manh tiễn anh tới chỗ bãi đỗ xe.

Buổi tối ở nông thôn vẫn luôn náo nhiệt lạ thường, bốn phía đều là tiếng côn trùng kêu.

Từ khi xác định quan hệ, Cố Minh Đài chỉ biết là người phụ nữ trước mặt và cả người thân của cô đều là trách nhiệm của anh.

"Có thể mấy ngày nữa sẽ phát tiền lương, đến lúc đó em tới chỗ hôm nay anh đưa em đi lĩnh về là được."

Trương Manh vừa nghe có lương thì kích động. Có điều nhanh chóng nghĩ đến việc từ sau khi mình gia nhập vào tổ chức kia, hình như chưa làm được việc gì cho tổ chức. Nếu cô cầm lấy tiền lương này thì có vẻ không được ổn lắm.

"Cái này, cái này có ổn không. Em, hình như từ sau khi em gia nhập vào tổ chức kia vẫn chưa từng nghiêm túc làm việc gì, em lấy tiền lương cũng được sao?" Cô bất an hỏi anh.

"Cái này em yên tâm, tổ chức này của chúng ta có lúc mười ngày nửa tháng sẽ không có việc gì để làm. Lúc có việc thì là việc của mấy tháng hoặc thậm chí là nửa năm, vì vậy tiền lương này em hoàn toàn có thể an tâm nhận lấy."

Nghe xong câu giải thích này của anh, lúc này Trương Manh mới yên tâm hơn một chút, cười nói với anh: "Nếu là như vậy thì em yên tâm rồi. Vậy được, hai ngày nữa em sẽ tới đó lấy tiền lương."

Cố Minh Đài khẽ mỉm cười, lúc chuẩn bị xoay người lên xe thì đột nhiên quay lại: "Có thể nửa tháng tới anh sẽ không tới đây được, phía bộ đội bên kia có việc muốn anh qua xử lý một chút, em ở nhà phải ngoan ngoãn đó."

Trương Manh ngẩn người ra, trong đầu cứ vang lên câu nói anh bảo cô ngoan ngoãn lúc nãy, gương mặt xinh xắn bắt đầu đỏ lên.

Chờ lúc cô lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên nhìn thì người đàn ông trước mặt đã lái xe đi ra khỏi thôn rồi.

"Mê muội." Ngay lúc Trương Manh đang ngẩn ngơ nhìn chiếc xe quân đội đi xa thì một giọng nói không hài lòng vang lên ở trong đầu cô.

Trương Manh không đoán cũng biết là ai nói những lời này.

"Hoàng Thanh Thiên, cậu muốn ăn đòn phải không?" Cô quay người thì thấy Hoàng Thanh Thiên đang đứng ở cửa.

Hoàng Thanh Thiên hừ một tiếng, bốn cái chân đi tới bên cạnh Trương Manh.

Còn không chờ Trương Manh phản ứng, cả người nó đã nhảy lên ngồi cẩn thận trong lòng cô.

"Trương Manh, đừng bảo tôi không nhắc trước với cô, trên người chồng sắp cưới này của cô có phật quang đó. Tiểu tử này nhất định là người trong phật môn, cẩn thận đừng để anh ta lừa."

Trương Manh cong miệng cười một tiếng, ôm chặt nó: "Cái này không cần cậu nói tôi cũng biết, trước kia anh ấy là một hòa thượng nhưng mà bây giờ đã trở lại thành người thường rồi."

Hoàng Thanh Thiên mấp máy cái miệng nhỏ: "Thảo nào, tôi nói mà tại sao trên người tên kia có thể có phật quang cơ chứ, thì ra là nguyên nhân này."

Ngay lúc này, đột nhiên nó khịt khịt mũi, nhanh chóng nhảy từ trên người Trương Manh xuống, đi qua đi lại ngửi ngửi cái túi ở bên hông Trương Manh.

"Bên trong cái túi này của cô là anh linh?"

Trương Manh không ngờ món hàng này lại lợi hại như vậy, vậy mà đã ngửi ra rồi: "Không sai, chính là anh linh, hôm nay lấy được từ trên người của một người phụ nữ."

"Nhanh đưa nó cho tôi, tôi ăn nó cho rồi." Nói xong, liền giơ móng vuốt ra muốn tóm lấy cái túi của Trương Manh.

Vừa nghe đến cái từ ăn này, Trương Manh sợ run lên, vội vàng cầm chặt chiếc túi, không để cho nó giành được: "Vậy mà cậu lại muốn ăn anh linh? Không phải cậu là Hoàng đại tiên sao?"

Hoàng Thanh Thiên nhảy qua nhảy lại một lúc lâu, thấy mãi mà không bắt được thì lúc này mới dừng lại, cặp mắt bất mãn trợn lên nhìn cô: "Hoàng đại tiên thì sao chứ, Hoàng đại tiên thì không cần gì sao. Tôi ngửi ra rồi, đứa bé sơ sinh này của cô mang oán khí rất nặng, cô đưa nó cho tôi ăn đi, như vậy nó sẽ không đi hại người."

Trương Manh lắc đầu mạnh: "Không được, tôi không thể cho cậu,. Mặc dù nó chỉ là anh linh nhưng cũng là một đứa bé đáng yêu mà, tôi không cho cậu ăn đâu."

Hoàng Thanh Thiên nhìn cô ôm khư khư cái túi kia, liếm mép cái miệng như sói đói của mình: "Không ăn thì không ăn, bổn đại gia đây không thèm nhé."

Đến ngày thứ hai, chuyện đính hôn của cô và vị quân nhân lái xe quân đội đã truyền ra khắp thôn.

Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, đã có mấy tốp người tới nhà họ Trương hỏi thăm. Bà nội Trương cũng lấy câu là sự thật để trả lời và đuổi những thôn dân này đi.

Nhà họ Trương chỉ náo nhiệt mấy ngày rất nhanh lại khôi phục sự bình yên của thường ngày, Trương Manh cũng ở trong nhà đếm từng ngày cô được lĩnh lương.

Đang lúc mọi thứ đều đang tốt đẹp thì tối hôm đó có một ông lão kỳ lạ đến nhà cô.

Buổi tối, ba bà cháu đang ăn cơm tối, khắp nơi trong sân đều là tiếng dế mèn kêu lại ngay lập tức trở nên yên lặng. Ngay cả con gà mái duy nhất trong nhà vừa rồi vẫn luôn kêu cục tác, bây giờ lại không có tiếng kêu nào nữa.

Đột nhiên Bà nội Trương dừng đũa lại, không nói lời nào ngẩng đầu lên nhìn cửa.

"Bà nội." Trương Manh nắm chặt đũa trên tay, căng thẳng nhìn bà nội Trương.

"Ai da, nơi này thật là khó tìm đó nha, vẫn may ông lão tôi vẫn tìm được." Một ông lão lôi thôi nhếch nhác từ trong đêm tối bước vào trong nhà.

Trương Manh tiến lên ngăn cản trước mặt ông lão: "Ông tìm ai?"

Ông lão khịt khịt mũi, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trương Manh: "Cô bé, trên người cháu có một mùi thơm, thích hợp cho những con sâu trên người ta ăn, hay là cháu cho bọn chúng ăn đi."

Sắc mặt Trương Manh trắng nhợt, theo bản năng lùi lại một bước.

Bởi vì ông lão lôi thôi nhếch nhác trước mặt cô giống như là tạo ra ma thuật vậy, một con sâu trắng lổm ngổm bò ra từ lòng bàn tay ông lão, điều khiến cho Trương Manh không chịu nổi là con sâu này lại bò về phía cô.

"Miêu lão đầu, bây giờ là Trung Quốc mới rồi, ông lấy vật này ra hình như không được tốt lắm đâu."

Bà nội Trương kéo Trương Manh ra phía sau lưng, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm con sâu trên tay ông lão kia.

"Đúng vậy, không phải là quá phiền toái hay sao. Trung Quốc mới này mặc dù thứ gì cũng tốt nhưng có một điểm không tốt. Không cho tôi vui vẻ chơi với những con sâu này, còn bắt tôi phải lén lén lút lút. Chẳng thú vị."

Đột nhiên Miêu lão đầu lại dừng lại trên người Trương Manh: "Cô bé, gần đây cháu có đụng phải chuyện gì không, ông cảm giác cháu không như trước nữa!"

Trương Manh chột dạ, ông lão này rốt cuộc là ai, bản lĩnh lại lớn như vậy.

"Bà nội, ông ấy là?" Trương Manh thấy bà nội Trương không sợ hãi nói chuyện với ông lão thì biết đây là người mà bà nội cô quen biết.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play