Đi ra từ bãi thu gom phế thải, lúc hai người lại ngồi lên xe quân đội trở về thôn thì kéo theo một đám thôn dân tò mò vây lại xem.

Hai người một trước một sau mới vừa xuống xe, chân trước của Trương Manh mới vừa xuống đất đã bị mấy người phụ nữ ở trong thôn ngăn lại.

"Tiểu Manh à, thím nghe bà nội cháu nói người này là chồng sắp cưới của cháu à. Chuyện này có phải là thật hay không?"

Trương Manh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn sân của nhà mình, trước kia bà nội cô là một người khiêm tốn, sao lần này lại nói chuyện của cô và Cố Minh Đài cho người trong thôn biết chứ.

"Thím à, bà nội cháu nói không sai, đây là chồng sắp cưới của cháu, tên là Cố Minh Đài."

Vừa vặn lúc này Cố Minh Đài xách túi đồ lớn túi đồ nhỏ đi tới.

"Minh Đài, người này em gọi là thím, mọi người tới gặp anh một chút." Nói xong thì lén cười một cái.

Cố Minh Đài nhìn dáng vẻ nghịch ngợm này của cô thì nhoẻn miệng cười một tiếng, lập tức quay đầu trò chuyện với mấy người thím này mấy câu.

Trương Manh đứng ở một bên chuẩn bị xem kịch vui, sau khi thấy tình hình trước mặt thì cả người sững sờ.

Cố Minh Đài này lại không bị mấy thím này nói cho đỏ mặt tía tai, ngược lại anh cùng mấy thím nói chuyện giống như là bạn cũ mấy chục năm không gặp nhau vậy.

Khi tiễn các thím kia đi, Cố Minh Đài chưa thỏa mãn, ngẩn ngơ nhìn cô nói:

"Vào thôi."

Trương Manh lập tức đi theo sau lưng hắn tò mò hỏi: "Cố Minh Đài, vừa rồi sao anh lại nói chuyện được với mấy thím thế, họ không trêu ghẹo anh đến nỗi đỏ mặt tía tai sao? Sao càng trò chuyện với anh lại càng vui vẻ thế?"

Cố Minh Đài quay đầu nhìn cô một cái: "Nói chuyện vẫn là nên có kỹ xảo một chút. Trước kia, lúc anh ở chùa thường xuyên nói chuyện với những người giống như họ. Nói nhiều rồi, cái miệng này cũng học được cách nên nói gì với người ở độ tuổi đó."

Trương Manh há hốc miệng nhìn theo bóng lưng anh đi vào trong. Người đàn ông này rốt cuộc có cái gì là anh không biết không hả?

Sao cô lại có cảm giác dường như trên đời này không còn chuyện gì có thể làm khó người đàn ông này nữa vậy?

Lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì bên trong truyền đến tiếng nói chuyện vui vẻ của bà nội Trương và Tiểu Trương Đào.

Trương Manh vội vàng lấy lại tinh thần bước vào trong nhà.

Bên trong phòng, Cố Minh Đài lại dùng bản lĩnh nói chuyện của mình khiến bà nội và em trai cô cười ầm lên.

"Chị, chị mau nhìn xem, anh rể mua sách cho em này." Tiểu Trương Đào mang một quyển sách giống như từ điển chạy tới khoe trước mặt Trương Manh.

Trương Manh nhìn một cái, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Anh mua từ lúc nào vậy? Sao cô lại không biết thế? Bà nội Trương không chú ý tới sự khác thường của cháu gái, cười ha hả nhìn cô nói: "Tiểu Manh, vừa rồi Tiểu Cố nói với bà sắp tới có vài ngày tốt, bà nội cũng suy nghĩ rồi, chọn một ngày thật tốt. Hôn sự của hai cháu sẽ định vào ngày mùng 8 tháng 8 đi."

Trong lòng Trương Manh thầm tính, bây giờ là cuối tháng sáu, vậy là ngày cô kết hôn với anh còn không tới hai tháng nữa.

"Bà nội, hình như quá gấp rồi!" Mãi mới cảm thấy sống chung với anh không thành vấn đề mà lại kết hôn luôn rồi. Sao cô cảm giác đây là đang đuổi chú chim khỏi cành cây vậy nhỉ?

Bà nội Trương khoát tay một cái: "Không gấp, Tiểu Cố còn nói, sau này hai đứa kết hôn rồi, thằng bé sẽ ở lại nhà chúng ta. Có điều không phải ở rể, sau này hai đứa sinh con thì vẫn mang họ Cố."

Trương Manh lại nhìn anh, không ngờ người này lại nói cả chuyện này với bà nội cô. Thảo nào bà nội cô lại vui vẻ như vậy, còn vội vàng muốn cô nhanh chóng kết hôn với anh.

"Tiểu Cố à, bây giờ cháu đang ở đâu?"

Lúc này bà nội Trương nắm tay Cố Minh Đài quan tâm hỏi han.

Cố Minh Đài lén nhìn Trương Manh bên này, rất nhanh lại dùng dáng vẻ ngoan ngoãn đáp trả câu hỏi của bà nội Trương: "Bà nội, bây giờ cháu ở nhờ tại nhà một người bạn. Những năm nay chỉ có một mình cháu ở bên ngoài phiêu bạc không ổn định, vì vậy cũng không muốn đi mua nhà. Nếu có lúc rảnh rỗi trở về thì đến nhà bạn ở nhờ mấy đêm là được."

Bà nội Trương nghe mà vô cùng đau lòng, lập tức vỗ đùi nói: "Như vậy sao mà được chứ? Bây giờ cháu đã có người thân rồi, tất cả chúng ta đều là người nhà của cháu. Vừa hay trong nhà còn có một phòng trống, cháu chuyển tới đây ở đi. Như vậy cháu và Tiểu Manh cũng có thể bồi dưỡng tình cảm."

Trương Manh đang ngồi một bên lật quyển sách trong tay Tiểu Trương Đào, vừa nghe quyết định này của bà nội nhà mình thì lập tức dừng lật, mở mắt to nhìn bà nội nhà mình rồi lớn tiếng kêu: "Bà nội."

Bà nội cô sao vậy chứ, sao lại tốt với Cố Minh Đài như thế?

Bà nội Trương ném cho cô một ánh nhìn chỉ bằng nửa con mắt: "Đừng gọi bà nội nữa, lỗ tai của bà nội cháu không nhỏ, bà nghe được. Tóm lại Tiểu Cố sẽ chuyển đến nhà chúng ta ở, đây là quyết định của bà nội, không ai được phép nói gì."

Trương Manh không dám phản bác bà nội, chỉ đành nhìn Cố Minh Đài bằng nửa con mắt.

Cô luôn cảm giác người này cố ý nói như vậy.

Cố Minh Đài làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh thường kia, cười híp mắt hướng về phía bà nội Trương, nói: "Vậy bà nội, cháu chuyển tới đây nhé, như vậy cháu cũng có thể giúp thêm nhiều việc trong nhà hơn."

"Được, chuyển tới đây, nhà chúng ta đã lâu không có người nào đến ở rồi." Nhất thời, khóe mắt của bà nội Trương cũng ướt.

Trương Manh thấy vậy, đành không nói gì nữa, đau lòng nhìn bà nội Trương đang cúi đầu lau nước mắt.

Lúc này, trong sân đột nhiên truyền đến âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.

Đôi chân ngắn của Tiểu Trương Đào lập tức chạy nhanh ra ngoài.

Chẳng bao lâu, trong sân truyền đến tiếng la lớn của cậu bé: "Oa, Hoàng mập thật là lợi hại mà. Bà nội, chị, hai người mau ra xem này." Ba người bên trong nghe được tiếng kêu ở ngoài sân thì chạy ra.

"Đây, đây là Hoàng mập săn về sao?" Bà nội ngạc nhiên nhìn một con thỏ rừng màu tro khoảng chừng hai cân ở trong sân. Con thỏ rừng này bị Hoàng Thanh Thiên cắn chết không thương tiếc.

Lúc này, dáng vẻ đầy kiêu ngạo của Hoàng Thanh Thiên đang đứng ở bên chân Tiểu Trương Đào. Bốn chiếc chân ngắn đi qua đi lại quanh chân Tiểu Trương Đào giống như đang khoe khoang vậy

"Đúng vậy, bà nội, cháu mới vừa thấy Hoàng mập tha con thỏ rừng này vào." Lúc này, bà nội Trương nhanh chóng mang con thỏ rừng đã chết này vào trong nhà.

Trương Manh cúi đầu liếc nhìn Hoàng Thanh Thiên đã mấy ngày không gặp, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy, mỗi lúc cần cậu thì không thấy đâu."

Hoàng Thanh Thiên quay đầu liếm lông trên người mình, nhẹ nhàng hừ một cái: "Tôi đi tìm tình nhân của tôi, cô có tình nhân của mình là được rồi, tôi không thể đi tìm tình nhân của tôi sao?"

Trương Manh đỏ mặt, đá vào người nó: "Cái gì mà tình nhân, cậu đang nói cái gì vậy hả?"

Hoàng Thanh Thiên lại hừ một cái, bất mãn liếc nhìn Cố Minh Đài đang nhìn mình chằm chằm: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô sắp giao hợp cùng tên họ Cố này chứ gì."

"Là kết hôn, giao hợp gì chứ, nói khó nghe như vậy." Trương Manh nhéo tai nó một cái, uốn nắn nó nói chuyện.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play