“Dù sao nó cũng đã chết rồi, có chết thêm lần nữa cũng không sao.” Lúc này Tô Như đã bị đứa bé trên lưng dọa cho sợ chết khiếp nên lộ rõ ​​bản chất của mình.

Trương Manh tỏ ra thất vọng và liếc nhìn qua lưng cô ta, chợt phát hiện ra khi anh linh đang cõng trên lưng Tô Như nghe thấy những lời nói tàn nhẫn của cô ta thì đứa bé xanh xao lộ rõ vẻ mặt buồn bã.

Không hiểu sao khi Trương Manh nhìn thấy dáng vẻ của anh linh đó thì lại cảm thấy thương cảm.

“Tô Như, cô thật sự không xứng làm mẹ nữa, hy vọng sau này cô đừng làm mẹ nữa.”

Nói xong, Trương Manh mặc kệ cô ta phản ứng như thế nào, cầm một lá bùa đốt lên, miệng niệm niệm mấy câu thần chú. Khi vừa niệm xong, lúc lá bùa trong tay sắp cháy hết thì cô ném qua sau lưng cô ta.

Con anh linh đang buồn bã kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lá bùa kia của Trương Manh đánh hạ.

Con anh linh té lăn trên mặt đất nhe răng há miệng với Trương Manh một lúc, sau đó nó quay người lại định nhảy lên lưng của Tô Như.

Sao Trương Manh có thể để nó được như ý nguyện chứ, trước khi nó kịp nhảy lên thì cô đã lấy một cái túi ra rồi bắt nó vào.

Tô Như ở một bên chỉ thấy Trương Manh trước mặt cầm một lá bùa đốt rồi ném về phía sau lưng cô ta, tiếp theo cô ta cảm thấy lưng lập tức nhẹ đi, tựa như trở lại một năm trước, rất thoải mái.

“Thế nào, có phải đã bắt được nó rồi không?” Tô Như có cảm giác toàn thân thoải mái, mặt mày vui vẻ chạy tới trước mặt Trương Manh hỏi.

Trương Manh liếc cô ta và không trả lời câu hỏi này, sau khi cất túi đi, sắc mặt cô vẫn không thay đổi nhìn cô ta và nói: “Sau này cô hãy cẩn thận với bản thân, đừng làm những chuyện hại người hại mình như vậy nữa, cẩn thận sẽ dẫn đến những điều tồi tệ hơn. Ngoài ra, tôi đã làm xong việc cho cô rồi, nhớ trả tiền cho tôi.”

“Còn cần tiền sao?” Vẻ mặt Tô Như khó chịu.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô ta như vậy, Trương Manh cười khẩy: “Cô thực sự nghĩ rằng trên đời này có bữa trưa miễn phí à. Dù đôi khi Trương Manh tôi là người tốt, nhưng còn phải nhìn xem người đó là ai. Với cô, tôi không muốn làm miễn phí, nhất định phải thu tiền.”

Tô Như tức giận giậm chân, vội vàng nhìn Cố Minh Đài vẫn đang im lặng rồi hét lên: “Anh Cố, anh xem làm thế nào đây?”

Cố Minh Đài đang nhìn Trương Manh bằng ánh mắt ngọt ngào trìu mến, nghe thấy giọng nói khó chịu và câu nói truyền đến tai, anh tỏ vẻ không vui liếc nhìn cô ta rồi không hề thương tiếc nói: “Tôi không quản được chuyện này, tôi nghe theo lời vợ chưa cưới của tôi, cô ấy nói thế nào thì cứ làm như thế đi.”

Trương Manh đỏ mặt và trộm liếc nhìn anh, trái tim nhỏ của cô đập thình thịch.

Tô Như ở một bên nhìn dáng vẻ tình nhân của hai người thì tức giận nghiến răng, trong lòng hận thấu xương nhưng lại không thể không rút ví ra.

“Bao nhiêu tiền?” Tô Như nghiến răng nhìn Trương Manh hỏi.

“Thu tiền của cô rẻ thôi, ba triệu được rồi.”

Trong những năm này, ba triệu cũng là một số tiền tương đối lớn.

Tô Như vừa nghe thấy con số này thì trợn mắt: “Cái gì, ba triệu? Ăn cướp à? Cô chỉ đốt có một lá bùa mà lấy của tôi ba triệu, sao cô không đi cướp luôn đi.”

Trương Manh nhìn Tô Như mồm miệng chanh chua thì cười khẩy nói: “Được rồi, nếu như cô không muốn trả tiền thì tôi lại thả con anh linh kia ra để nó nhảy lên lưng cô vậy.”

Tô Như vừa rồi vẫn còn xúc phạm người khác khí thế, vừa nghe thấy lời đe dọa của cô thì lập tức hoảng sợ: “Cô, cô đừng tưởng rằng cô lấy cái đó ra là sẽ dọa cho tôi sợ. Được rồi, không phải chỉ là ba triệu thôi sao, tôi đưa, tôi đưa là được chứ gì.”

Nói xong, cô ta lấy ra mười tờ tiền rồi nhét vào tay Trương Manh.

“Chờ một chút.” Ngay khi cô ta chuẩn bị rời khỏi căn phòng thì bất chợt Cố Minh Đài lên tiếng. Tô Như vui vẻ quay đầu lại, liếc Trương Manh bằng vẻ mặt đắc thắng. Trong lòng cô ta thầm nghĩ, nhìn xem, người ta vẫn bênh vực em gái của chiến hữu đấy.

Cố Minh Đài cũng không nhìn vào biểu hiện tự mãn trên mặt cô ta mà chỉ nhìn cô ta bằng vẻ mặt của người dặn dò công việc: “Uống hết chén nước này cho tôi.”

Vừa rồi anh lấy ra một tấm bùa, đốt thành đống tro rồi bỏ vào trong chén nước này.

Tô Như vừa nhìn thấy nước bẩn trong cái chén thì nhíu mày: “Đây là cái gì, tôi không uống.”

Cố Minh Đài tỏ vẻ không vui nhìn cô ta: “Đồng chí Tô Như, đây là quy định của chúng tôi. Bất kỳ người nào không phải là người của chúng tôi, chỉ cần đã đến đây thì đều phải uống chén nước này trước khi đi ra ngoài, nếu không thì đừng hòng đi ra.”

Sắc mặt Tô Như trắng nhợt, đấu tranh nội tâm một hồi lâu, cuối cùng giật lấy chén nước với vẻ mặt không cam tâm rồi uống một hơi cạn sạch.

“Bây giờ tôi có thể đi rồi chứ.”

“Được rồi, đi đi.” Cố Minh Đài hài lòng gật đầu.

Trước khi rời đi Tô Như trừng mắt nhìn cả hai người họ rồi rời khỏi căn phòng mà không ngoảnh đầu nhìn lại.

Trương Manh tò mò liếc nhìn chén nước Tô Như vừa uống: “Vừa rồi anh cho cô ta uống lá bùa gì vậy?”

“Bùa quên.” Cố Minh Đài giải thích với cô.

Trương Manh suy nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra bùa này để làm gì, bởi vì dường như cô chưa từng nhìn thấy nó.

“Nếu ai uống lá bùa này thì nó sẽ khiến người đó quên đi những việc trong ngày hôm nay.” Cố Minh Đài giải thích về tác dụng của lá bùa.

“Lá bùa này thật tốt.” Trương Manh vui vẻ vỗ tay.

“Vậy em định xử lý con anh linh kia thế nào?” Cố Minh Đài liếc nhìn chiếc túi cô đang đeo trên lưng.

“Em cũng không biết, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. Hãy cứ để nó ở trong cái túi này đã, khi nào em nghĩ xong thì sẽ cho nó một chỗ ở thật tốt.”

“Cũng được, nếu em không chắc thì cứ để anh. Anh sẽ siêu độ cho nó để nó sớm tiến vào luân hồi đi đầu thai chuyển kiếp.”

“Em biết rồi.” Trả lời xong, Trương Manh chợt nhớ tới người của nơi này: “Đây chính là tổ chức mà em muốn gia nhập đúng không?”

Thấy cuối cùng cô cũng đề cập đến chuyện đó, Cố Minh Đài mỉm cười: “Anh còn tưởng em sẽ không hỏi nữa. Đúng vậy, chính là tổ chức này. Tổ chức của chúng ta là một tổ chức bí mật, không để cho người ngoài biết. Nó chỉ chấp nhận sự lãnh đạo của người chỉ huy đặc biệt của lãnh đạo quốc gia.”

“Vậy ở trong này anh là gì?” Lúc cô vừa đi vào, dường như nghe thấy những người khác gọi anh là lão đại.

“Anh là quan chỉ huy ở đây, nhưng anh còn kiêm thêm mấy chức vụ nữa, còn có một chức vụ trong quân đội.” Giải thích xong, thấy cô cắn ngón tay thì Cố Minh Đài mỉm cười: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Trương Manh lấy lại tinh thần, liếc nhìn anh rồi khẽ lắc đầu: “Tạm thời chưa có.”

Bí mật mà cô gặp phải ngày hôm nay là quá lớn, cô phải dành một thời gian để tiêu hóa nó mới được.

Ra khỏi căn phòng này, Trương Manh lại gặp mặt sáu người bên ngoài, lần này Trương Manh thấy họ càng nhiệt tình với mình hơn. Có điều chính sự nhiệt tình này lại khiến cô luôn cảm thấy bên trong vẫn còn ẩn chứa một sự tò mò, còn về phần họ đang tò mò điều gì thì cô vẫn chưa nghĩ ra.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play