Mao Bất Hỏa mỉm cười, sờ mũi rồi lập tức dẫn bọn họ vào một gian nhà vệ sinh.
Trương Manh nhìn thấy thì rất lấy làm kỳ lạ, một mình anh ta vào nhà vệ sinh thì cũng thôi đi, đằng này bọn họ lại còn đi theo sau Mao Bất Hỏa vào đây làm gì? Chẳng lẽ muốn đi tham quan nhà vệ sinh của người ta sao?
Không đợi Trương Manh hoàn hồn sau chuyện kỳ quái này, sau khi bọn họ tiến vào gian nhà vệ sinh thì bên trong lại là một cái hang động. Đây hoàn toàn không phải là nhà vệ sinh mà là một cánh cửa, một cánh cửa sắt rỉ sét.
Mao Bất Hỏa bước tới dùng sức mở nó ra: “Lão đại, được rồi, mọi người vào đi.”
Cố Minh Đài khẽ gật đầu rồi quay lại nhìn Trương Manh: “Đợi lát nữa anh sẽ giải thích rõ chuyện này với em.”
Trương Manh không ngờ người đàn ông này lại dễ dàng đoán được nghi ngờ trong lòng cô như vậy, trề môi nói: “Được.”
Cả ba người bước vào cánh cửa sắt, cánh cửa sắt rỉ sét đột ngột đóng rầm lại.
Tô Như, người đi sau cùng bị dọa cho sợ hãi hét lên một tiếng.
Vốn dĩ ban đầu trong lòng Trương Manh cũng hơi hoảng sợ, bây giờ nghe cô ta kêu lên như vậy cũng sợ hãi theo.
Đúng lúc này, một bàn tay to đột nhiên nắm lấy bàn tay phải đang hơi run rẩy của cô.
Không biết tại sao, ban nãy Trương Manh vẫn còn sợ hãi nhưng bây giờ không còn thấy sợ nữa.
Cũng không biết có phải vì có anh ở bên cạnh hay không.
Sau khi đi qua một hành lang dài khoảng mười mét, họ đến một nơi giống như một nhà kho, có năm sáu người đang làm việc trong đó. Trương Manh đã từng nhìn thấy bốn người trong số họ đã từng giúp cậu nhỏ lần trước.
“Lão đại, sao anh lại tới đây?” Sáu người họ nhìn thấy Cố Minh Đài bước vào, tất cả đều vui vẻ nhìn anh.
“Đưa một người vào để làm chút chuyện, sắp xếp cho tôi một căn phòng.” Cố Minh Đài căn dặn một người trong số họ.
“Dạ, lão đại.” Tô Như đi theo họ, nhìn thấy mọi thứ trước mắt thì trong lòng rất tin tưởng.
Từ khi cô ta bước vào đây, sau lưng không còn nặng và đau như trước nữa.
“Đồng chí Tô, cô đi theo anh ta vào trong căn phòng kia, lát nữa chúng tôi sẽ đến tìm cô.” Cố Minh Đài chỉ vào một người đàn ông đã đợi sẵn và giải thích với Tô Như.
Lúc này Tô Như không muốn chọc tức người ta nên đành phải gật đầu, ngoan ngoãn đi theo người đàn ông phía trước vào căn phòng tận trong cùng của nhà kho.
“Đến đây nào, giới thiệu với mọi người một thành viên mới.” Cố Minh Đài gọi những người đang rải rác ở góc phòng.
Một lúc sau, sáu người nhanh chóng tụ tập lại. “Đây là Trương Manh từ tổ chức X Dị của chúng ta, sau này công việc của cô ấy sẽ giống như công việc của mọi người.”
“Em gái à, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Vừa nhìn thấy giống như trẻ vị thành niên vậy, em đã có đối tượng chưa? Tôi có thể làm đối tượng của em được đấy.”
Người nói chuyện là một chàng trai có nước da trắng trẻo nõn nà bóng loáng, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Trương Manh nhìn thấy anh ta thì không khỏi bật cười, nếu để anh chàng này ở kiếp trước thì chính là tiểu thịt tươi thường nói trên ti vi rồi.
“Đồng Ngũ, anh quản cái miệng cho tốt vào, đừng có ở đây mà trêu chọc người khác nữa. Cẩn thận kẻo dẫn lửa hại đến thân.”
Người nói là một cô gái có khuôn mặt trái xoan, nhưng khi người ta không cười thì lại khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Đồng Ngũ cười hà hà: “Phượng Tam, sao cô biết là tôi đang đùa giỡn chứ? Tôi đây là thật lòng thật dạ đấy, hiểu chưa?”
Sắc mặt của Cố Minh Đài bây giờ lúc xanh lúc trắng, trừng mắt nhìn Đồng Ngũ mồm miệng láu lỉnh. Ngày thường anh cảm thấy cái miệng của tên nhóc này khá đáng yêu, nhưng hôm nay sao anh lại cảm thấy cái miệng của nó này lại đáng ghét như vậy chứ?
“Lại đây, để anh giới thiệu em với mọi người.” Cố Minh Đài nắm tay Trương Manh đi đến trước mặt sáu người họ.
Sáu người họ vẫn đang cười hi hi hi ha ha, khi nhìn thấy hành động của Cố Minh Đài thì một đám mở to mắt như không thể tin được vào hai bàn tay đang nắm thật chặt kia.
“Đây là Ngô Đạt, đây là Lưu Nhĩ, đây là Phượng Tam, đây là Tây, đây là Đồng Ngũ, còn đây là Hà Lục.”
Sáu người được nêu tên đều nén sự tò mò lại, từng người hướng về phía Trương Manh chào hỏi.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Trương Manh, rất vui được gặp mọi người.”
Phượng Tam liếc nhìn đôi tay bọn họ đang nắm chặt, tò mò và thử dò hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi hai người, đây là...?”
Cố Minh Đài liếc nhìn đôi tay họ đang nắm chặt: “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”
Khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ của Đồng Ngũ co giật, nhanh chóng giải thích với Trương Manh: “Đồng chí Trương Manh, đừng coi những gì tôi vừa nói là thật, tôi chỉ nói đùa thôi.”
Năm người bên cạnh nhìn dáng vẻ lúng túng của anh ta thì cùng cười rộ lên.
“Được rồi, đã giới thiệu xong, chúng tôi đi giải quyết chuyện ở bên trong trước.” Không đợi Trương Manh kịp phản ứng, anh lại nắm tay cô đi đến căn phòng trong cùng kia.
Ngay khi hai người vừa biến mất ở đây, sáu người ở lại đã lập tức tụ tập tán gẫu chuyện phiếm.
“Trời ạ, có nhìn thấy hình ảnh vừa rồi không? Lão đại của chúng ta lại có vợ chưa cưới rồi đấy.” Đồng Ngũ che mặt lại rồi giảng đạo với mấy người đang ở bên cạnh mình với vẻ mặt không thể tin được.
“Không đúng, lão đại của chúng ta không phải là hòa thượng sao? Hòa thượng thì được lấy vợ sinh con ư? Còn nữa, lấy vợ rồi thì không phải sẽ ‘cái kia’ sao? Hòa thượng thì sao có thể phá giới được chứ?” Lưu Nhĩ nhìn mọi người với vẻ mặt tò mò.
Những người khác thì nhìn nhau qua lại với vẻ mặt tò mò.
Lúc này, ở căn phòng tận trong cùng, Cố Minh Đài không biết rằng sáu người cấp dưới bên ngoài đang lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của anh.
Ngồi ở đây đợi gần nửa tiếng, Tô Như thấy hai người bước vào thì lập tức đứng dậy đi tới: “Vừa rồi, tôi thấy trên lưng có một đứa bé bị tím tái. Nó, nó còn mở mắt ra nhìn chằm chằm vào tôi như sắp rớt cả tròng mắt ra. Thật, thật đáng sợ. Hai người mau giúp tôi bắt nó rồi giết chết đi, nhanh lên, bắt lấy nó rồi giết đi.”
Trương Manh khó hiểu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Đã lâu như vậy, Tô Như này chưa từng nhìn thấy anh linh phía sau lưng, tại sao đến căn phòng này thì lại nhìn thấy chứ.
Cố Minh Đài liếc nhìn Tô Như đang lẩm bẩm nói chuyện rồi khẽ giải thích với người phụ nữ bên cạnh: “Căn phòng này được làm bằng vật liệu đặc biệt. Dù là người hay vật gì đó, chỉ cần vào đây là sẽ hiện ra.”
Trương Manh vừa nghe, lập tức đánh giá căn phòng thì phát hiện ngoại trừ hơi tối thì nó không khác gì một căn phòng bình thường.
“Mấy người còn thì thầm cái gì nữa vậy, mau giúp tôi giết chết nó đi.” Khi nhìn thấy trên lưng một đứa bé khủng khiếp như vậy, Tô Như đã suýt ngã quỵ.
“Xin lỗi, nó đã chết rồi mà còn giết thêm lần nữa thì nó sẽ bị hồn bay phách tán đấy. Đồng chí Tô Như, chẳng lẽ cô thật sự muốn nhìn thấy đứa nhỏ do chính tay cô giết lại chết trong tay cô một lần nữa hay sao?”
Lúc này trong lòng Trương Manh đã thực sự coi thường Tô Như.
Vì tiền đồ mà giết chết đứa con trong bụng, bây giờ nhìn thấy anh linh của đứa nhỏ lại còn muốn giết chết, con người như thế thật ích kỷ và vô liêm sỉ.
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT