Cố Minh Đài bày ra vẻ mặt không cảm xúc nghe xong câu chuyện, sau đó anh vẫn nói lại câu lúc nãy: "Tôi xin lỗi đồng chí Tô, chuyện này của cô tôi thật sự không thể giúp được."
Hết lần này đến lần khác nghe người ta nói không thể giúp, nhưng rõ ràng người ta có bản lĩnh này mà. Tô Như lập tức hiểu ra đây là có ý gì, người ta làm vậy không phải là không chịu giúp mình hay sao, trong lòng cô ta lập tức sinh ra cảm giác oán hận, cộng thêm cơn đau trên lưng càng khiến cô ta bực mình nóng nảy: "Đồng chí Cố, tôi cho rằng anh là chiến hữu của anh trai tôi thì có thể tốt bụng giúp tôi, tôi không ngờ anh lại là một người có tâm địa sắt đá như thế."
Trương Manh ngồi bên cạnh họ nghe cô ta vô duyên vô cớ mắng người, đồng thời người bị mắng còn là chồng tương lai của cô thì lập tức không vui. Hai chân cô khẽ động đậy, chuẩn bị đứng lên tranh luận với người ta. Kết quả cô vừa đứng lên đã bị người đàn ông ngồi bên cạnh kéo cánh tay.
Trương Manh khó hiểu nhìn sang anh. Cố Minh Đài mỉm cười lắc đầu với cô, ngay sau đó lại nhìn về phía Tô Như đang nổi giận: "Đồng chí Tô, bây giờ nợ trên người cô là do cô tự tay giết con mình mà ra, tôi chỉ cứu người vô tội, cô gieo gió gặt bão nên tôi không giúp được."
Tô Như đang tức giận đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn anh giống như gặp quỷ. Môi Tô Như run rẩy, cô ta nhìn bốn phía xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh… Sao anh biết tôi đã từng phá… Phá thai."
Cố Minh Đài mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Khi Tô Như đang nôn nóng sắp phát điên thì Trương Manh mở lời: "Đồng chí Tô, có phải gần đây cô luôn cảm thấy sau lưng mình thỉnh thoảng lại đau, đôi khi trên vai cũng thế không."
Tô Như ngay lập tức quay qua nhìn Trương Manh, thấy người ta kể ra chính xác nỗi đau đớn của mình thì lập tức nhìn Trương Manh như thấy cứu tinh: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi bị đau nhức thế đấy. Tôi đã đi khám bác sĩ, bọn họ chỉ nói là do tôi làm việc quá mệt nhọc trong thời gian dài nên cột sống bị tổn thương, nhưng mà tôi không tin, nó không phải vậy."
Trương Manh nhìn thoáng qua sau lưng cô ta, dường như sắc mặt của anh linh đó càng ngày càng đen. Cô biết nếu còn không có ai siêu độ đứa trẻ này thì nó sẽ phải biến thành một oán linh, đến lúc đó nó không chỉ bám trên người Tô Như mà còn sẽ muốn mạng của cô ta.
Tô Như kể xong lại thấy Trương Manh không nói lời nào, cô ta đột nhiên đứng lên rồi sang ngồi cạnh cô. Tô Như cầm tay Trương Manh với vẻ mặt nóng nảy: "Đồng chí Trương, chắc chắn cô biết có thể giúp tôi thế nào mà đúng không? Tôi van xin cô, mau cứu tôi đi, tôi thật sự sắp điên mất rồi. Mấy ngày nay bởi vì chuyện lạ này mà tôi đã sắp hủy bỏ hôn ước với vị hôn phu của tôi, người nhà của tôi đều cảm thấy tôi là kẻ điên, tôi thật sự không biết phải làm sao."
Trương Manh rút tay mình từ bàn tay của cô ta ra, bàn tay vừa bị cô ta nắm bây giờ đã lạnh buốt, có thể thấy quả thật Tô Như đã bị anh linh phía sau ăn mòn không ít rồi.
Tô Như cũng không để ý khi người ta rút tay đi, vẫn thút tha thút thít kể khổ với Trương Manh.
"Đồng chí Tô, tôi chỉ muốn nói dáng vẻ bây giờ của cô đều do chính cô tạo thành. Nếu cô muốn giải quyết chuyện này thì phải thành thật nói cho tôi biết anh linh sau lưng cô là chuyện như thế nào?" Trương Manh không quá tình nguyện mà cắt ngang lời kể khổ của cô ta.
Tô Như bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cô ta lập tức xoay người lại nhìn xung quanh một lượt.
Trương Manh cười lạnh: "Đừng nhìn, cô không nhìn thấy nó đâu. Tôi lặp lại lần nữa, nếu cô còn không nói rõ ràng thì chúng tôi sẽ đi ngay, cô thích tìm ai giúp đỡ thì tìm đi."
Cô vừa dứt lời đã kéo người đàn ông bên cạnh chuẩn bị đi.
Tô Như thấy bọn họ muốn đi thật thì giật mình, cô ta vội vàng kéo tay Trương Manh lại: "Cô đừng đi, tôi nói, tôi nói hết."
Lúc này Trương Manh mới buông tay Cố Minh Đài rồi ngồi xuống lần nữa, mặt cô không cảm xúc nhìn cô ta, chờ cô ta kể chuyện.
Tô Như khó xử, nhìn thoáng qua hai người không nói tiếng nào, cuối cùng vẫn chậm rãi mở miệng: "Tôi… Thật ra gia đình vị hôn phu hiện tại của tôi rất có thế lực, trước kia tôi ở bệnh viện từng hẹn hò với một bác sĩ ở đó, chúng tôi… Khi đó chúng tôi nhất thời không khống chế được mà làm loại chuyện này. Sau đó tôi mang thai. Nhưng tôi phát hiện gia đình của người đàn ông tôi yêu lại nghèo rớt mồng tơi nên tôi không thể để cả đời này của tôi lại thua trong tay một người đàn ông như thế. Vậy nên tôi bèn lén đi phá đứa nhỏ hơn bốn tháng trong bụng, sau đó tôi cũng chia tay với bác sĩ kia."
Trương Manh nghe xong thì cười lạnh một tiếng, cô nhìn cô ta: "Tôi không ngờ cô cũng rất thực dụng đấy. Mặc dù tôi chưa từng mang thai, nhưng tôi biết đứa nhỏ hơn bốn tháng trong bụng cô đã thành hình rồi phải không? Cô thì hay lắm, vì ham muốn cá nhân của cô mà tước mất quyền sống, quyền đến cõi đời này của đứa bé, chẳng trách đứa bé lại đến tìm cô."
Tô Như nghe vậy thì run lẩy bẩy: "Tôi không dám, sau này tôi cũng không dám nữa."
"Câu này của cô vẫn nên để dành nói cho đứa trẻ vô tội bị cô giết chết đi."
Trương Manh nghĩ đến chuyện người phụ nữ này vì ham muốn cá nhân của mình mà giết đứa nhỏ mới thành hình, nghĩ tới là cô lại tức giận. Cô nhớ về kiếp trước, vì để có thể sinh một đứa bé mà không biết đã uống bao nhiêu thuốc, đi bao nhiêu bệnh viện, đáng tiếc ông trời vẫn không cho cô một đứa con.
"Đi thôi." Mặt Cố Minh Đài không cảm xúc, anh nắm tay cô đứng lên rồi nói một tiếng với Tô Như đang ngồi tại chỗ.
Mãi một lúc sau Tô Như ngẩng đầu lên mới phát hiện hai người bọn họ đã đứng dậy: "Đi đâu?"
Cố Minh Đài không vui mà nhìn cô ta: "Tìm một chỗ giúp cô siêu độ đứa bé."
Nghe thấy là giải quyết chuyện lạ trên người mình thì Tô Như lập tức đứng dậy và đi theo sau bọn họ rời khỏi cửa hàng này.
Hai người theo sau lưng Cố Minh Đài đi mãi về phía trước, sau khi đi khoảng mười lăm phút thì bọn họ đến một trạm thu gom rác thải.
Người trông giữ bên trong là một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, người đàn ông thấy bọn họ đi vào thì cũng không đi lên xua đuổi mà ngược lại còn tiến về phía trước, gọi Cố Minh Đài với vẻ mặt tôn kính: "Lão đại, anh đã đến rồi."
Trên mặt Cố Minh mang theo nụ cười, anh vỗ vai người đàn ông một cái: "Thế nào, mọi chuyện đều tốt chứ?"
Người đàn ông toét miệng cười: "Yên tâm đi lão đại, không có việc gì." Người đàn ông nói xong mới nhìn về phía hai người Trương Manh và Tô Như.
"Lão đại, các cô này là ai?"
Cố Minh Đài quay đầu lại nhìn Trương Manh, kéo cô đến bên cạnh mình: "Đây là chị dâu của anh."
Người đàn ông nghe thì vậy lập tức đứng thẳng, làm động tác chào của lính với Trương Manh: "Xin chào chị dâu, tôi là Mao Bất Hỏa."
Lúc này mặt của Trương Manh hơi ửng đỏ, cô còn chưa kết hôn với Cố Minh Đài mà tên này đã bảo người ta gọi cô là chị dâu rồi.
Chẳng qua đỏ mặt thì đỏ mặt, Trương Manh vẫn rất thích anh chàng tên Mao Bất Hỏa này, trông thật đáng yêu.
"Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta phải đi vào bên trong xử lý ít thứ." Không đợi Trương Manh và Mao Bất Hỏa nói chuyện với nhau, anh đã kéo cô về phía sau rồi che chắn lại.
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT